
- TRƯƠNG MINH HIẾU

Hồi sinh chiếc lá trong mưa
Mặc cho gió táp mây bay Cành nghiêng ngả gẫy, hàng cây vặn mình Âm thầm chiếc lá hồi sinh Còn riêng riêng với một mình và mưa “Lá vàng còn ở…”* từ xưa
Tháng mười ơi!
Tháng mười là tháng mười ơi Tháng năm, tháng bảy bỏ rơi nơi nào Phượng hồng xao xác bên rào Cơn ngâu sùi sụt khóc trào đêm sâu Tháng tư nắng sém da đầu
Bà ngoại
Sinh ra cháu chỉ còn bà Ông theo các cụ về xa lắm rồi Gió sương sẫm sượt đồi mồi Sớm khuya chìm lặn mấy đời nếp nhăn
Tha thướt nắng chiều
Nắng tha thướt nhuốm ửng vàng lối cỏ Gió dập dềnh sải bước dọc triền sông Liu riu sóng thảnh thơi con đò nhỏ Chuồn chuồn chao tíu tít nước xoay vồng
Dòng sông quê em
Nắng sớm bừng lên Mặt sông lấp lóa Muôn ngàn vẩy cá Muôn ngàn ánh sao Sóng vỗ dạt dào Thuyền chạy băng băng Đẩy gió buồm căng Tiếng hò vọng mãi Bóng người mê mải
Một chiều với biển
Nhấp giọt nước vào môi Tôi ùa ra với biển Những ngọn sóng dâng mình không giấu diếm Cồn cào, chát mặn lòng sâu Nào biết rằng biển có từ đâu
Thương cò đồng xa
Lạy trời đừng vội đổ mưa Đồng xa dấp díu cò chưa kịp về Gồng ghềnh cong vít đòn tre Liêu xiêu vai gánh, nón mê gió vùi Mồ hôi ướt đẫm khoai bùi



