- TRƯƠNG MINH HIẾU
Một loài hoa thắp lửa
Không bừng lên cháy rực một khung trời Như phượng vĩ gọi ve về tiếp lửa Níu chói chang từ bình minh gọi cửa Chiều qua rồi sắc đỏ vẫn tươi nguyên
Ngỡ như mùa thu sang
Ta như bay trước một sớm mai này Xuân đã qua, hạ dùng dằng giữ nắng Trời thong dong dẫn nẻo về mây trắng Gió ngợp trời rười rượi bốn bề lên Mặt hồ im lìm ăm ắp nỗi niềm riêng
Nhớ thương ngày giá lạnh
Vàng như lửa mặt trời từ phía biển Đón ngày dài mùa hạ lúc tinh mơ Đất âm âm qua đêm ngằn ngặt thở Cây lặng thầm ngóng gió đứng chơ vơ
Bài học giờ giải lao
Mười phút giải lao thầy giáo nói rất nhiều Không cần bảng đen, không cần giáo án Một góc hành lang mấy mái đầu bè bạn Lớp sinh viên đứa đứng, đứa ngồi …
Ngọn gió vườn nhà
Miên man ngọn gió vườn nhà Cho ta theo với đi mà gió ơi Ta ngồi vào chỗ cha ngồi Bàn chân hằn vết mồ hôi đẫm mùi Nay cha mệnh đã yên rồi
Bay lên miền mong chờ
Ta bay lên giữa chan hòa nắng gió Nắng vàng ươm ngàn hoa lung linh nở Gió phiêu diêu bản tình ca không ngủ Một khoảng trời bồng bềnh mây dắt cánh tay xa Trút bỏ muộn phiền năm tháng đi qua
Trước đèn tín hiệu
Phố dừng lại trước đỏ đèn tín hiệu Hối hả vội vàng xe kịp giữ vòng trôi Có ngơi nghỉ thở phào chân mỏi mệt Có chờ mong rạo rực đếm không lời Trời đất giao hòa hết trưa chiều lại tối Xoay chuyển luân hồi là vũ điệu thời gian