Ngày rất xa

Ngày rất xa
Ngày ấy, xa rồi năm mốt năm Nửa thế kỷ qua nhớ đêm rằm Trống hội đình làng như thúc giục Những chàng trai trẻ mới tòng quân. Anh vừa mười bảy sang mười tám,


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


NGÀY RẤT XA

(Nguyễn Quốc Văn)


Ngày ấy, xa rồi năm mốt năm

Nửa thế kỷ qua nhớ đêm rằm

Trống hội đình làng như thúc giục

Những chàng trai trẻ mới tòng quân.

Anh vừa mười bảy sang mười tám,

Quần lính kéo lên quá ngực người,

Thắt lưng gài chặt, giày quá cỡ,

Tuổi lo chưa tới chỉ biết cười. 

Em tiễn anh đi miệng rõ tươi 

Hẹn bốn năm sau đến tháng mười 

Xin phép thầy u làm đám cưới 

Mùa xuân vừa quá tuổi đôi mươi.

Anh lên Hà Bắc rồi Nam tiến

Rét cắt qua mùa tới nắng khô

Quảng Trị, Khe Sanh, Huế, Đà Nẵng 

Hun hút Sa Huỳnh đến Vũng Rô.

Anh đi súng nổ trong bom nổ

Trước mắt, sau lưng khó ngày về 

Bạn với rừng hoang cùng sốt rét

Quê nhà ngút ngát cứ dần xa.

Một sớm đầu đông tin báo tử

Người ta truy điệu trước ủy ban

Bao nhiêu người khóc anh chưa đủ

Em buốt ruột gan tới mấy thu.

Năm ấy anh ơi, người bạn cũ

Hỏi em làm vợ lúc chưa yêu 

Anh khuất đã lâu, chiều ý mẹ

Em khóc rồi em cũng gật đầu.

Từ bấy đến nay mấy chục thu

Con cái chúng em đã trưởng thành 

Gái đi dạy học, trai buôn bán

Các cháu đông vui chật cả nhà.

Nghe nói bây giờ anh biền biệt

Nơi em chưa tới, giữa Sài Gòn 

Anh có khỏe không và chị nữa

Mùa này em đoán thiếu mùa đông.

Chiến tranh người chết như ngả rạ

Nhầm lẫn chia ly chẳng ít người 

Bàn thờ anh mãi mười tám tuổi 

Em khắc cốt ngày tan lứa đôi…