- Sáng tác mới
Ở phương Tây, nam nữ yêu nhau có thể hôn nhau ở bất cứ đâu mà họ muốn. Ở Việt Nam thì không như vậy. Họ hôn nhau, trao cho nhau tình cảm yêu đương ở một không gian riêng, thầm kín, tế nhị chứ không phải tự nhiên như người phương Tây....
Nằm giữa lưng chừng trời Nghe mưa phùn gió bấc Vun vút phần phật rơi Cánh nhạn phía chân trời Mùa Đông ở trên cao Rét rạt ràn cao mãi...
Một lần yêu chúng mình khắc tên nhau vào tim Khuôn mặt người tình không bao giờ già nữa Cuộc đời ngừng trôi, thời gian thôi chảy...
Hạnh phúc ngọt ngào Hạnh phúc đắng cay Thứ hạnh phúc Chắt ra từ nước mắt Nên giọt nào Cũng lọc trong văn vắt Xót đến tê lòng Chát tái cả bàn tay...
Mây phủ kín bầu trời trận mưa đời xối xả trái tim ai tàn tạ vỡ vụn cùng mây mưa... Ta tìm chút nắng trưa long lanh bờ môi mắt ánh sao trời hiu hắt...
Cũng vào những ngày này mười năm về trước Nhạc sĩ Nguyễn Nam qua đời. Mùa Đông năm nay đến lượt Nhạc sĩ Phú Quang cũng ra đi....
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi....
Sống mãi tới lúc phải già Nhiều khi tính khí người ta thất thường Bệnh tật mang đến tận giường Xương khớp như mượn, răng thường lung lay...
Anh chưa bao giờ thấy tiếc Cả đời gắn bó bên em Năm tháng qua rất bình yên Anh cảm ơn em nhiều lắm Không trách anh sao về chậm Đưa đón con chẳng đúng giờ Nghề y là như thế đó...
Năm nay vì dịch CoVid thực hiện giãn cách xã hội, sang đầu tháng Tám âm lịch đôi vợ chồng Ngưu Lang Chức Nữ mới được gặp nhau nên sướt mướt mãi. Gần đến tết Trung thu đất trời vẫn mọng nước, thỉnh thoảng lại đổ xuống đất lành một cơn mưa xối xả....
Di lời giọng nói bay nghiêng Di bản khai quật hết miền thời gian, Chữ nôm gọi Gọc tên làng Xóm trên xóm dưới gối hàng Tây Đông,...
Chưa xa đâu những "ngày quá khứ" Em vẫn chưa qua "thời thiếu nữ" Và sông Hồng còn chói sáng ánh sao Khi chiều buông vẫn "tiếng chim kêu" Còn "cuộc đời" vẫn bài thơ bất tuyệt. Những "bài học", "tình yêu", "câu chuyện"...
Người đi câu đẩu câu đâu Sao không thả mộng tự câu chính mình. Tóc câu rợp mảng trời xanh Mũi câu hương gió mát lành thoáng qua. Tay câu lá, mắt câu hoa Chân câu đất, nắng câu da thịt người....
Có một lần đọc trên mạng, tôi thấy có một bài viết rất hay nói về sự tỏa sáng của tâm hồn con người. Tác giả bài viết cho rằng xã hội loài người chúng ta thực sự là một thùng thuốc nhuộm. Mỗi chúng ta khi sinh ra đều có một tâm hồn thuần khiết, trong veo như giọt sương mai. Tâm hồn ấy sáng lấp lánh......
Tôi đi tìm người hát rong Nơi bến xe chiều hôm ấy Những câu ca hay đến vậy Nghe sao buồn đến nao lòng Nhà anh cách một cánh đồng...
Tôi sẽ còn gì để nói với em Khi ngôn ngữ đã thành vô nghĩa Khi lòng người đã hết niềm tin Như bầu trời đã tắt ánh sao đêm. Sẽ nói gì? Sẽ nói gì với em?!...
Anh gom góp giữa mùa Hè Lời nghẹn ngào thổn thức của tiếng ve Ánh nắng gắt gao đẫm sắc màu phượng vĩ Gom ngọn gió nồm thủ thỉ gửi về em......
Đọc gần năm chục bài thơ của Hồng Oanh trong tập “Hoa nở không mùa”, một cảm xúc thật khó tả, bồng bềnh như trận gió đầu tiên của mùa về sau những ngày dài khao khát bừng lên. Quen quen lắm mà lạ lạ thường. Thơ Hồng Oanh không màu mè, kỹ xảo; nó thật thà, thắng thắn một cách cương trực; nó sừng sững......
Mây phủ kín bầu trời Trận mưa đời xối xả Trái tim ai tàn tạ Vỡ vụn cùng mây mưa... Mong tìm chút nắng trưa Long lanh bờ môi mắt Ánh sao trời hiu hắt Rụng xuống tóc em dài......
Em có về với tháng Tư hoa Loa kèn trắng miên man thềm phố vắng Chưa ngớt mưa xuân đã bừng sắc nắng Và ngập ngừng Mùa hạ ngập ngừng sang.......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!