
- Trang thơ

Phúc Khánh
Những hoàng hôn em ngồi giặt áo anh quẩn quanh trò chuyện nước xanh biếc tuổi ta mười bảy dòng Phúc Khánh lung linh ẩn hiện Dòng sông nhỏ lượn quanh ngôi trường nhỏ tiếng cười mới lớn sóng sánh mặt sông
Ngày đặc biệt
Anh tự kìm mình Bằng sắp đặt một hẹn hò có tính công việc Rồi như chim sổ lồng Khi đồng hồ chỉ mười một rưỡi. Anh phi nhanh ra vỉa hè
Bao giờ trả hết cho nhau
Bao giờ trả hết cho nhau Nợ duyên, nợ phận, nợ màu nhớ nhung Nào đâu em của chưa từng Con tim đã đập ngập ngừng lần nao Dọc ngang tìm ở chiêm bao
Đồi Hổ ở Thái Nguyên…
Con Hổ cuối cùng vuốt mòn cào rách núi Nhai ánh trăng uống một ngụm gió rừng Cỏ cây cháy - những cây roi đỏ Vụt vào đâu lòng chẳng rưng rưng ? Nhìn thế giới không buồn gào thét
Chơi bài với hoàng hôn
Mùa thu không vàng yêu mặt trời đỏ Cát trắng trao thân cho gió .Bay lên trời có xuống được không? Hoa Muống biển càng đẹp càng nói dối Ăn được đâu mà vẫy khách không ngừng … Con thuyền là cây đàn vỡ. Vừa trôi vừa nằm mơ
Yêu như số phận
chiếc bát cổ em lỡ tay đánh rơi kiếp trước để kiếp này hoa gạo phải đa đoan ôi tháng ba, tháng ba mỏi mệt áo nàng Bân đan mãi chẳng thành tháng ba bủa vây ta bằng sương mù buổi sớm
Đông về
Trời chuyển mùa Em lại về phố cũ Gió đầu mùa Nghe buốt lạnh trong tim Phố vẫn thế. Hoàng hôn buông màu tím Sương giăng đầy



