- Trang thơ

Nhân
Sao Nhân gian mãi đẫm những hờn căm Họ xâm lấn nhau… giẫm đạp nhau - mua oán chuốc thù Cá ăn kiến -kiến ăn mối- Mối gặm dần những tòa nguy nga tráng lệ Dưới Vòng Lục đạo có - không


Mộng
Biển hát ru mình dưới ánh trăng Thiu thiu giấc mộng gặp Em Hằng Đêm rằm Tháng Bảy tròn vành vạnh Hỏi có mấy người được thế chăng


Đi dọc miền Trung
Tôi đi dọc miền Trung Nơi cát trắng cháy chân, gió Lào rát mặt Miền đất gầy guộc, gian truân mà chưa bao giờ khuất phục Ôm cả đất nước vào tim, suốt một thời Bắc Nam chia cắt


Mưa buồn
Mưa tầm tã...kéo dài như vô tận... Như bầu trời đang trút giận cho ai? Mưa nhạt nhòa che phủ buổi ban mai... Nên chẳng có dẫu một vài giọt nắng! Mưa ướt đẫm cõi lòng đang hoang vắng... ...Thêm u sầu, thêm trĩu nặng tâm tư!


Chú tôi
Chú Thả tôi chú họ tôi hiền lắm Giúp nhà tôi không thiếu một việc gì Tuổi thơ tôi chú và tôi gắn bó Ông bà tôi vui khoai sắn bên nhau Một ngày mưa xưa, chú phải đi bộ đội Thím ôm em tôi tiễn chồng và khóc


Đà Lạt
Đà Lạt hoa Mơn man khí lạnh Mây nhấp nhô Thấp thoáng mặt người Chiều mắc nợ với trời Mưa xối Ta mắc nợ ai Đà Lạt ơi


Tài và bất tài
Trang Tử đi chơi núi Cùng với mấy học trò Thấy một ông chống búa Đứng dưới gốc cây to. “Còn đắn đo chi nữa Sao không chặt cây ni?”“Cây to nhưng gỗ xấu
