- Trang văn

Thì mình hãy cứ là mình thôi
Gặp kẻ không ưa mình thì ưu điểm của mình cũng biến thành nhược điểm. Còn gặp người yêu quý mình thì đến nhược điểm cũng trở thành thứ đáng yêu. Mình bảo học sinh, nếu Newton không thắc mắc tại sao quả táo lại rơi xuống đất mà không rơi ngược lên thì loài người


Khi ánh sáng toả hai chiều trái đất
Mấy ngày nay tâm hồn mình xao động quá, gặp lại trò cũ, bạn cũ... nôn nao, cồn cào, như thể trái đất ngược chiều quay! Khi mình được xem ảnh của các em chụp lúc còn nhỏ, khi lớn lên và trở thành cha mẹ... Nôn nao, cồn cào. Trái tim nghẹn ngào, lồng ngực căng căng và mắt ưa ứa nước.


Cơn giông ghé qua chiều
Chiều nay, trời bỗng đổ mưa giông dữ dội. Gió thổi bay xe, mưa tạt xối xả như trút cả bầu trời xuống mặt đất. Tôi vừa đi vừa run, lòng thắt lại mỗi khi nghe tiếng răng rắc của cành cây gãy. Những thân cây lớn đổ rầm khiến tim tôi thót lại.


Chuyến đi hạnh phúc
Lễ tốt nghiệp bác sĩ y khoa cho con trai ở Đà Nẵng. Cả nhà gã lên tàu làm một hành trình đêm để sáng kịp tới Đà Nẵng. Đúng 6 giờ 15 ngày 6.9.2023 tới ga Trà Kiệu thì trên loa phóng thanh của tàu có phát thông báo khẩn đề nghị giúp đỡ một


Cuộc chia ly đong đầy nước mắt
Ngày ấy là sau giải phóng miền Nam được hai năm, năm 1977. Đó là những ngày đầu đông tôi còn là cậu bé 10 tuổi đang học ở trường làng. Quê tôi ngày ấy nghèo lắm, người dân chỉ biết cấy lúa trồng khoai nuôi lợn, nuôi gà. Xã có 6 thôn Đông, Đoài, Bá Mai, Tứ, Quán và thôn Đồng Mai.


Như thời thơ ấu
Tôi và Hương thân nhau từ những ngày học chung trong nhóm Búp Trên Cành. Hồi ấy trong cái nắng hè chói chang và tiếng ve rộn rã, tôi được mẹ đưa về thị xã Thái Bình nhập học. Lớp học đặc biệt này do Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình mở, dành riêng cho những thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học nghệ thuật.


Buổi học cuối cùng
Hôm nay, khi tiếng trống tan học vang lên, tôi nhận ra rằng một chặng đường đã khép lại. Lớp học vẫn đó, bục giảng vẫn đây, nhưng các em – những đứa học trò thân thương của tôi – sắp sửa bước vào một hành trình mới.
