
- Sáng tác

Nhớ người không yêu
Ngày xưa người yêu ta đâu Ta thì chẳng dám nói câu yêu người Dửng dưng ánh mắt, tiếng cười Quay lưng hun hút gió trời bay đi
Nhàn cư vi
Nào, một hai ba bốn Ta cùng bước lên trên Rồi, năm sáu bảy tám Đợi đến chín rồi ngồi Đừng đợi mười đến vội Ta đếm lại từ đầu
Mưa tuyết
Nhằm cái lúc nhàn cư vi Trời già đủng đỉnh vẩy mưa xuống trần Vẫn đông nào đã tới xuân Mưa kia hóa tuyết, vùi thân cõi trần Mưa hóa tuyết phủ đầy một cõi
Hà Nội lập đông
Hà Nội ngày ấy lập đông Hồ Tây Sâm cầm chưa vắng Con đường hoa lung linh nắng Nhà ai bên phố Ngọc Hà Ngày ấy người đi bên ta Đường Thanh Niên chiều trở rét
Mẹ và mùa đông
Mẹ già gánh cả mùa đông Gánh lo toan với tấm lòng bao dung Con buồn, mẹ hái cả trăng Con vui, mắt mẹ, ướt đầm như mưa
Vừa đi vừa dừng…
Đi chậm. Mệt. Lê bước Khát vọng vẫn đang bay Tưởng suối đứng yên? Không! Những chuyển động xanh mềm đá biết Bất an thành núi. Yêu tin xanh cánh đồng Một đời không biết mình gieo hạt Dưới chân hoa dại thơm ngập ngừng…
Những đồi cát trắng nói lời phau phau
Những đồi cát mang hình mũ cối Các con vội đi quên lại bên sông Tay mẹ già run cát non bỏng thế Chạm vào đâu cũng nhức phập phồng Những đồi cát mang hình bầu vú



