
- Sáng tác

Mỗi sớm mây buông màu tóc
Xuất giá tòng phu hành biên ải thôn nữ năm xưa nhớ quê mắt chỉ gặp rừng suối sông xuôi về biển rộng người làm hạt nắng sơn khê hạt nắng gieo thành tia nắng xúm xít trên cành ban mai
Nói cùng ngọn gió
Đêm qua gió lạc về đâu Mà đau lối cỏ mà nhàu sương mai Mải mê chạy với dông dài Xác xơ mệt mỏi hình hài ban trưa
Thái Nguyên
Câu Lượn từ núi cao tràn xuống Câu quan họ từ Kinh Bắc vọng lên Sông Cầu nối hai miền xuôi ngược Nơi gặp gỡ lạ lùng đã hoá Thái Nguyên Người vội vã còn sông thì thong thả
Cúc quỳ
mỗi ngày anh một ngày ra đi con đường quanh co, con đường dấu hỏi chân trời nào chẳng có hoàng hôn mỗi ngày em một ngày xa cách ban mai thênh thang, ngày trôi thênh thang giọt giọt mùa đi nắng nhỡ nhàng
Trước đền thờ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm
Cụ thể con người cụ thể cái tên Nguyễn Bỉnh Khiêm! Người là một là riêng là đơn nhất ... Một thời Người đồng nghĩa cùng khoảnh khắc khoảnh khắc câu thơ khoảnh khắc tiếng “Sấm truyền”
Lộn xộn rét
Trưa nay tuyết nhiều thật Mà toàn là bông to Nhìn, tự dưng cảm nghĩ Cái mình ghét đã về Tối nay trời trở lạnh Mà tựa cắt thịt da
Giấc mơ xa
Tắc lái, ra vạt, hò rì Khẩu lệnh ngày xưa ai nhớ chi Rọng su bứt toóc tấp lên cạn Rọng cạn quanh năm dậm bôộng rò Tháng năm nắng hạ cháy lưng Cha Cuối năm gió bấc cong lưng Mệ ...Nhớ buổi đi tru với bạn bè.



