- Tản Văn

Thì mình hãy cứ là mình thôi
Gặp kẻ không ưa mình thì ưu điểm của mình cũng biến thành nhược điểm. Còn gặp người yêu quý mình thì đến nhược điểm cũng trở thành thứ đáng yêu. Mình bảo học sinh, nếu Newton không thắc mắc tại sao quả táo lại rơi xuống đất mà không rơi ngược lên thì loài người


Khi ánh sáng toả hai chiều trái đất
Mấy ngày nay tâm hồn mình xao động quá, gặp lại trò cũ, bạn cũ... nôn nao, cồn cào, như thể trái đất ngược chiều quay! Khi mình được xem ảnh của các em chụp lúc còn nhỏ, khi lớn lên và trở thành cha mẹ... Nôn nao, cồn cào. Trái tim nghẹn ngào, lồng ngực căng căng và mắt ưa ứa nước.


Cơn giông ghé qua chiều
Chiều nay, trời bỗng đổ mưa giông dữ dội. Gió thổi bay xe, mưa tạt xối xả như trút cả bầu trời xuống mặt đất. Tôi vừa đi vừa run, lòng thắt lại mỗi khi nghe tiếng răng rắc của cành cây gãy. Những thân cây lớn đổ rầm khiến tim tôi thót lại.


Buổi học cuối cùng
Hôm nay, khi tiếng trống tan học vang lên, tôi nhận ra rằng một chặng đường đã khép lại. Lớp học vẫn đó, bục giảng vẫn đây, nhưng các em – những đứa học trò thân thương của tôi – sắp sửa bước vào một hành trình mới.


Bầu trời xanh đến lạ
Bầu trời mùa hè hôm nay xanh đến lạ. Một màu xanh trong veo, cao vút, như kéo lòng người thoát khỏi những lo toan thường nhật. Ánh nắng trải rộng khắp không gian, rực rỡ mà không chói chang, như đang ôm ấp cả thế gian vào vòng tay ấm áp.


Quê không cần gõ cửa bình yên
Sáng nay, trời trong veo. Mở mắt ra là thấy nắng nhẹ lướt trên tán cau ngoài hiên. Ở quê, thời gian như bước chậm lại, nắng cũng chẳng gắt, mỗi tia nắng ghé qua mái hiên đều dịu dàng như một cái vuốt ve của mẹ, gió cũng chẳng cần vội, chẳng cần ồn ào, chỉ khe khẽ thở, đủ làm lay động tàu lá chuối,


Cảm xúc tuổi 18
Tuổi 18 – cái tuổi nằm lưng chừng giữa một bên là sự vô tư của những năm tháng học trò, một bên là thế giới rộng lớn ngoài kia với muôn vàn ngã rẽ. Ở tuổi 18, con người ta mang trong mình biết bao hoài bão, ước mơ, nhưng cũng không thiếu những hoang mang, lo sợ.
