
- Tản Văn

Nhu cầu - mưu cầu - phúc phận
Nhu cầu là cái ta cần có. Từ lâu, nhu cầu chúng ta không còn gói gọn trong 4 chữ "Cơm Áo Gạo Tiền" hay "Ăn no Mặc ấm" nữa mà nó đã trở thành "Tiện nghi Sang trọng" hay 'Ăn ngon Mặc đẹp" rồi. Mưu cầu chính là cái việc ta thực hiện để đáp ứng nhu cầu ấy.
Giã biệt
Mỗi người trên đời sẽ phải trải qua những cuộc giã biệt, ly biệt, chia xa. Dù là gì đi nữa thì giã biệt cũng để lại trong ta những hụt hẫng, bâng khuâng, buồn nhớ. Một trạng thái tâm lý bất ổn. Những dư chấn không dễ gì khắc phục ngay.
Mùa lá rụng
Đâu phải bởi mùa thu Cho cây vườn rụng lá Đâu phải vì chia xa Mà tình thêm cách trở gặp gỡ và chia ly Cuộc đời luôn như thế Lá rụng ngày nay để
Vết đỏ
Thủy triều rút bọn trẻ dùng tay xúc bùn dưới bãi bồi đắp từ đỉnh xuống chân đê làm thành một cái máng bùn. Đê biển rất cao sườn dốc đứng tạo nên một cái máng trượt hoàn hảo. Dù bùn trơn đê dốc nhưng bọn trẻ phải trần truồng thì mới trơn trượt được.
Tháng Mười vàng son
Đến một ngày thu hiển nhiên tràn đầy trước cửa. Thu sáng rực không nguôi, dẫu nắng đã tắt, dẫu chim đã sải cánh bay về tổ. Tháng mười vàng son đã thực sự lộng lẫy, xứng đáng với cái tên của mình.
Tìm
Ta lang thang tìm em. Tất cả đều lạ lẫm. Cái nắng thản nhiên, cứ rải đều đều, chẳng biết trong ta ký ức đang phây phất mưa xuân. Cái nóng muốn bóc tung tà áo cộc, chẳng nhận thấy ta đang da diết nhớ vạt áo len nhẹ nhàng khép lại trong hiu hiu gió cuối mùa.
Biến tướng
Xưa ông bà nội ngoại nhà mình nghèo lắm. Ấy vậy mà Nhà nước cho đất cho nhà cũng nhường cho người khó hơn mình, phân xe đạp cũng nhường cho người cần hơn mình để rồi,



