
- Trang thơ

Hà Nội lập đông
Hà Nội ngày ấy lập đông Hồ Tây Sâm cầm chưa vắng Con đường hoa lung linh nắng Nhà ai bên phố Ngọc Hà Ngày ấy người đi bên ta Đường Thanh Niên chiều trở rét
Mẹ và mùa đông
Mẹ già gánh cả mùa đông Gánh lo toan với tấm lòng bao dung Con buồn, mẹ hái cả trăng Con vui, mắt mẹ, ướt đầm như mưa
Vừa đi vừa dừng…
Đi chậm. Mệt. Lê bước Khát vọng vẫn đang bay Tưởng suối đứng yên? Không! Những chuyển động xanh mềm đá biết Bất an thành núi. Yêu tin xanh cánh đồng Một đời không biết mình gieo hạt Dưới chân hoa dại thơm ngập ngừng…
Những đồi cát trắng nói lời phau phau
Những đồi cát mang hình mũ cối Các con vội đi quên lại bên sông Tay mẹ già run cát non bỏng thế Chạm vào đâu cũng nhức phập phồng Những đồi cát mang hình bầu vú
Không thôi ngạc nhiên
Sau trang giấy là 3000 thế giới Cô đơn giấu thật sâu là ngọn đèn vời vợi Đóng cửa lại rồi chúng ta đối thoại Môi rách rồi ứa tiếng câm Chim Câu ít. Súng nổ nhiều Ước mơ hoà bình bóng bay
Tháng Mười Hai hao khuyết của tôi
Gió thổi đến quên mất mình đang vấp ngã cuối con đường mạng nhện nào ngờ tôi cũng quên mất mình từng mỏng manh như tơ rối ren như tơ đứt gãy như tơ trước gió nào ngờ tháng mười hai nhu mì như cúc họa mi từ ngoại thành về phố thoáng chốc đẹp đẽ rồi ra đi
Tụ họp
Mấy chục năm xa cách Mới có dịp gặp nhau Tất cả như sống lại Bao kỷ niệm thuở nào… Những ngày vui quên mệt Như anh em trong nhà Bây giờ lại bịn rịn



