- Trang thơ

Giọt nắng vô thường
Ta thấy ta trong quả trứng gà Thân sắc biến đâu rồi, chả biết Chỉ thấy tự cao xa muôn kiếp Lấp lánh đỉnh trời ba chữ thiên kim.


Có lên xứ Lạng
Mải mê trẩy hội Lồng Tồng Dạt trôi bẩy suối Kỳ Cùng, Thất Khê Mẫu Sơn rượu xóa đường về Cho người hóa đá lời thề Vọng Phu, Lá dong khoe bánh chưng gù


Phôi pha
Đưa em về bên ấy Mây đổi màu xa xôi Gió như đang chờ đợi Trăng phai nhạt bờ môi Gió về miền xa xôi Trăng nhạt màu diệu vợi Con đường xa, gió bụi Tiễn người về phôi pha


Kinh Bắc
Không đủ đường để lưu tên danh nhân Bắc Ninh bé như chiếc ô quan họ Bóng con chữ thành Luy Lâu mờ tỏ Gặp người nào cũng liền chị, liền anh


Một ngày
Một ngày về lại bến sông Tìm con đò cũ cánh đồng tuổi thơ Dõi theo vời vợi cánh cò Theo con bướm trắng bên hồ nước xanh Xa xa thuyền nhỏ chòng chành Đậu trên bến vắng buông mành đợi ai


Vòng tay thiên thần
Nâng niu ngày xưa trên tay Xôn xang lời môi men say Em nghe tim mình đang hát Lời thương tiếng thương tròn đầy. Bên nhau ấm nồng bàn tay Bên nhau thiện lành thơ ngây Bên nhau thiên thê diệu phúc Về ru vòng tay thiên thần.


Người Nam Định
Người Nam Định Nhà quê như Nguyễn Bính Đến câu thơ Cũng mặc yếm nâu sồng Quẩy gánh hát Đi khắp làng khắp chợ Dậu mùng tơi Lục bát cả thị thành Giọt mưa thu thánh thót Uớt thành Nam Lạnh đêm đông Những con thuyền không bến
