
- Trang thơ

Nếu
Mẹ ơi, nếu như nước mắt con rơi - đủ cho đất trời xanh trở lại Con sẽ về năn nỉ với dòng sông Hiến thân mình Hiến cả những ước mong Để đổi lấy một dòng đầy nước mắt Con sẽ quỳ ngày đêm cát mặnTặng kiếp này,
Chiều trung du
đã cuối năm rồi sương mềm thôn dã trung du thườn thượt những triền đồi đi dọc những dốc nghiêng gập ghềnh khuất nẻo nỗi lòng lênh loang sương khói phất phơ cùng gốc cọ bờ lau chiều cuối năm đồng đất chông chênh một mùa son rỗi
Nhớ mẹ
Chiều chiều trông phía ngọn núi xa Sương lam phủ khuất dặm quan hà Ai về quê mẹ ta về với Bóng mẹ lẫn trong bóng chiều tà. Thu đến cúc vàng nở ngõ xa Heo may ghé lại chốn quê nhà
Tự tình khúc
Ta vốn là một gã nhà quê Với nghiệp nhà "canh nông vi bản" Tuổi ấu thơ chân bùn tay lấm Cắt cỏ chăn trâu thất học trường làng. Bước vào đời như một gã nhênh nhang Đi lính, chuyển ngành, học hành, công chức...
Giấc mộng nào em cũng ở bên anh
Anh đừng khóc Anh đừng đau Mình lớn rồi Xưa dại khờ thơ bé Anh vẫn đẹp Trong tim em - chưa bao giờ biết giận Anh vẫn ấm Trong ngực em Dẫu vòng ôm đã khép Anh đừng tủi Đừng hờn
Ngày đến mùa đi
Ngày đông đến gió lững lờ quá thể Níu cành xanh, vin nghiêng ngả hoa tàn Hớp ngụm nắng ửng vàng môi thấm lạnh Thu mỏng mành vừa lần lữa đòng đưa
Thiền…
Một giọt sương lăn qua lá tơ không cần trang sức Một tiếng chim trong rơi làm suối thức Làn hương hoa Mộc gặp nước hoa Pháp Có hai chiếc lá đi tìm phương khác Tột cùng cái đẹp có cầu kì đâu



