
- Trang thơ

Với Huế…
Không tạm biệt cũng chẳng là vĩnh biệt Huế với tôi: - sầu muộn một người tình Đêm mưa gió lần sờ đến ngõ Xiêu nhà xưa. Giường cổ. Huế trở mình … Tóc sông Hương bớt thơm thêm mùi đắng Eo Tràng Tiền mấy độ phôi pha
Bên đường bỏng một dáng cây
Một cây phập phồng gông ba vòng thép Hồn cây đêm đêm hóa thành mây trắng 7 giọt mưa đắng oà nhuỵ Từ Tâm 9 ngón gió ấm vuốt lá Chờ mong Anh ngồi ngắm cây qua mùa hạn hán Một ấm trà nóng bỏng làn hương say
Gió mùa Đông Bắc
Hà Nội gió mùa Đông Bắc những con phố phong phanh ta và em như khăn mỏng ngày không bắt đầu bằng mặt trời mưa li ti cám dỗ hàng cây chiều qua hớn hở sáng nay so vai
Đất Trạng Trình
Vẫn là đất lúa trồng lên mây biếc làng dài xanh như câu hát ngàn đời người nhân hậu như hạt mầm gieo cấy quê Trạng Trình giản dị thế thôi Người là một. Là riêng. Là hạt thóc
Thương nhớ tháng Mười
Mỗi năm, lập đông buốt giá Con về, tìm ấm hơi cha Tháng Mười mưa rơi lắc rắc Hạt buồn, hạt lạc, chơi vơi Ba ơi, mẹ ơi, về thôi Cửa nhà chúng con đã mở Trên ban, đèn dầu thắp đỏ
Logic
Khi Một là Tất cả và Tất cả là Một Ta hiểu rằng Ta sống vì Mọi người và Mọi người sống vì Ta Khi Trái đất rộ Hoa tức là Mặt trời hiện hữu Một giây là Vĩnh cửu và Vĩnh cửu chỉ là Một giây
Ăn mặc
Ở nơi nhiều ăn ngon mặc đẹp Con nghe mẹ gọi từ nơi lẽ ra sắp ăn no mặc ấm Báo lũ đang ụp xuống. Logic theo mùa Nhưng nói lớn ngập nhà thì con ngờ kẻ nào giả giọng



