
- Trang thơ

Ngôi đền có tên Hoa Linh Thảo…
Vứt bỏ những quy phạm kiến trúc Bê thần tượng ra để bờ sông Tạc khắc một thế giới của riêng mình. Cuộn xoáy. Hừng hực. Miên man những tháp đổ nhà nghiêng vòm vừa khóc vừa cong
Mùa đông ấm áp
Gỗ Trầm hương 35 năm già hay non? Bến đò 35 tuổi buồn vui cũ mới 35 năm xa cách dài hay ngắn với một đời người? Chỉ bài hát xưa trẻ trong mắt trên môi
Nhớ người không yêu
Ngày xưa người yêu ta đâu Ta thì chẳng dám nói câu yêu người Dửng dưng ánh mắt, tiếng cười Quay lưng hun hút gió trời bay đi
Nhàn cư vi
Nào, một hai ba bốn Ta cùng bước lên trên Rồi, năm sáu bảy tám Đợi đến chín rồi ngồi Đừng đợi mười đến vội Ta đếm lại từ đầu
Mưa tuyết
Nhằm cái lúc nhàn cư vi Trời già đủng đỉnh vẩy mưa xuống trần Vẫn đông nào đã tới xuân Mưa kia hóa tuyết, vùi thân cõi trần Mưa hóa tuyết phủ đầy một cõi
Hà Nội lập đông
Hà Nội ngày ấy lập đông Hồ Tây Sâm cầm chưa vắng Con đường hoa lung linh nắng Nhà ai bên phố Ngọc Hà Ngày ấy người đi bên ta Đường Thanh Niên chiều trở rét
Mẹ và mùa đông
Mẹ già gánh cả mùa đông Gánh lo toan với tấm lòng bao dung Con buồn, mẹ hái cả trăng Con vui, mắt mẹ, ướt đầm như mưa



