- Sáng tác mới
Mẹ là người vợ mất chồng Cũng là người mẹ xé lòng mất con! Phong làm chi mẹ anh hùng? Anh hùng chi chẳng còn chồng còn con? Gì buồn hơn nỗi cô đơn?...
Có một không gian ngọc ngà cổ tích Mặt trời vàng rộn ức triệu nụ vui Hoa ngát thơm nở thắm lời môi Ngôn ngữ đổi trao là dịu hiền ánh mắt. Ở nơi đó không bung biêng thổn thức...
Hả hê cây lúa trổ đòng Ngóng mưa con rô lách ngược Con mối bay ra cánh ướt Bầy gà mở tiệc đón mưa Cây vườn no nước thỏa thuê Lá cành tưng bừng vũ hội Mái tôn ào ào mưa xối...
Đã lâu lắm rồi chưa có được trận mưa rào. Mấy tháng ròng toàn hanh khô, cứ tưởng ăn tết xong là có mưa xuân cho con người, cây cỏ mát mẻ bừng lên sức xuân. Thế nhưng các cụ bảo năm nay nhuận tháng hai, nên xuân muộn....
Tôi tin rằng ai từng đọc cuốn sách “Nghệ sĩ Tân Nhân và Xa Khơi” của nhiều tác giả” do nhà xuất bản văn học ấn hành năm 2017 sẽ đồng cảm cùng tôi trong những rung động thẩm mỹ cao đẹp về trái tim thắm đỏ, về những ước nguyện thiêng liêng “Tôi ca hát vì Người - Tổ quốc” và tình yêu đầy thương cảm......
Nay ngày cập nhật thanh minh tiết trời ấm áp giật mình khô khan Lịch âm tục ngữ nghìn năm mở đầu trong sáng cuối tuần giêng hai Cỏ xanh rưng rức lộc đài...
Mưa thì rơi xuống đất Còn mây lặn vào trời Bờ sông thì đứng lại Dòng nước miệt mài trôi Tôi đi tìm người ơi Người lại tìm người khác Chỗ ai mất ai rồi...
Nào, ta xả hết nỗi niềm Để lòng về lại một miền nguyên sơ Nào, buông hết mọi tóc tơ Cho lòng có một ngày mơ tốt lành Mơ cho Công lý viên thành...
Nơi đất trời huyền ảo mênh mông Mây ẵm núi, bồng bềnh sương giao bái Nơi bậc đá vẫn đưa đường chỉ lối Nâng chân người nhẹ gót bước lên mây....
Em ơi, đừng là mây Dẫu anh thành ngọn gió Hãy là bông hoa nhỏ Trong gió cười rung rinh. Đóa hoa nhỏ xinh xinh Năm cánh hồng rực rỡ Xuân về đang hé nở Thơm ngạt ngào hương bay...
Anh là đá phủ rêu phong vạn kiếp Em tiên nữ hạ phàm soi xét việc muôn phương Rồi một ngày kia mưa đổ trắng cung đường Em lỡ trượt chân ngã vào lòng đá núi…...
Hồi bé, mỗi lần về quê ngoại, mẹ luôn đưa mình bon bon trên con đường phủ bóng hai hàng vải mát rượi, men theo triền đê sông Thái Bình....
Vang lên một tiếng chuông đồng, Lặng đi chỉ thấy mênh mông xa vời. Xôn xao thành ánh sáng ngời, Thẳm sâu chẳng thấy đất trời nước mây....
Nay ngày mười bốn tháng Giêng hoa vườn nhớ chủ trổ riêng làm bằng Chuối cảnh rời xứ Japan chào cơn gió Bắc nhập làng mưa bui...
Bây giờ được phút thư nhàn Mở lòng mới thấy nồng nàn tin yêu Ngẫm mình nay đã ngả chiều Sức này còn được bao nhiêu cho đời?...
Mùa chợt về trên hòn ngọc Viễn Đông Cho ta thấy đất trời giờ đổi khác Mưa chênh chao Gió bấc lùa se sắt Khăn áo rộn ràng nhớ đất Bắc ngày Đông....
Một năm 365 ngày, mỗi ngày 24 giờ đều đặn , mà sao những ngày cuối năm như hối hả, bận rộn hơn. Mọi người ai nấy đều tất bật, và thấy ngày trôi đi sao nhanh thế, thời gian sao mà ngắn ngủi thế....
Cũng chỉ là ngày thôi, Sao bao người tíu tít, Cũng chỉ là giờ thôi, Sao bao người bịn rịn. Chẳng bất ngờ chi cả, Cuối năm buổi tất niên, Muốn xong bao nhiêu việc,...
Sáng ra trời lành lạnh Trung du đã chuyển mùa Sợi heo may mỏng mảnh Len giữa lòng mưa thưa Phiên tòa lại đang nóng Tranh tụng lên cao trào...
Tôi quen Tiến sĩ Bùi Đại Dũng từ cuộc ra mắt sách Văn học của ba Thi nhân nữ trong “Nhóm Văn Búp” tại Khách sạn Dream thành phố Thái Bình vào một ngày Thu, cách đây đã hơn ba năm, gì đó....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!