- Sáng tác mới
Mẹ tôi con một ông Đồ Đất quê làng Thắng, bên bờ sông xanh Như hoa nhài vốn dịu lành Mẹ mê cửa Khổng, Sân Trình cao sang Mê cha tôi, vị giáo làng Năm 16 tuổi đã làm Thầy Nho...
Cha tôi là một nhà Nho Vốn hào hoa, dáng học trò, thư sinh Một đời nấu Sử, sôi Kinh Trời cho cái đức thông minh tuyệt vời Năm Cha mười sáu tuổi đời Trường Ninh Giang, rạng tên người tuổi xanh Cha thông kinh nghĩa rành rành...
Đốm lửa bập bùng sáng cả vùng đêm Vì Lửa sáng? Hay vì đêm đen đấy Cãi nhau mãi, cái nắng oà thức dậy Lửa nhạt nhoà, này lửa, Biến di đâu?...
Vấn vít trong gió trăng Có giọt sương lấp ló trong vòm lá Mơ thấy mình tới tận những miền xa Ta lạc vào trong khu vườn ký ức Kỷ niệm nào từng lẫn với hương hoa...
Đom đóm đi học Đốt đèn sau lưng Đứa cao đứa thấp Sáng trưng một vùng Gió to lạ lùng Mà đèn không tắt...
Tôm mang đèn điện trên đầu Thắp dòng mương lượn qua cầu sáng trong Cá con tập nhảy cầu vồng Vẽ lên mặt nước từng vòng sóng reo Ếch leo lên tận cánh bèo...
"Chị sướng thật ! Em không có Quê để về". Cô em xinh tươi, tài hoa người Làng Chài của tôi nhiều lần ngậm ngùi nhắc lại câu này mỗi khi thấy tôi khoe Quê!...
Tiếng khèn ai chơi vơi Trong khung trời bản Lác Tôi lặng nghe em hát “Inh lả ơi” Xao xuyến đất trời Mắt ngời tiếu nữ Bàn tay em dệt vải Bàn tay em làm nương...
Quá nửa đời người ngang dọc Bao nhiêu vất vả, thăng trầm Hạnh phúc, đắng cay nếm trọn Nay ta thanh thản ra về Rũ thuở tham công, tiếc việc Bỏ thời yêu, ghét, si mê...
Cái se lạnh cuối thu cứ mơn man gọi rét về trong gió. Sớm nay thu đã chuyển mình giữa cái hanh hao yếu ớt của nắng vàng. Một mình bên ly café, ngắm những dòng người vội vã ngoài kia…lòng bỗng thấy chơi vơi đến lạ....
Tiễn em gái út qua cầu Chị về nén chặt trái đau riêng mình Giường đơn rộng đến thông thênh Mái hiên chưa lợp vô tình trời mưa....
Trời đã khuya, một người phải đi bộ qua nghĩa địa về nhà. Vừa bước vào cửa nghĩa địa ông ta thấy bóng người lố nhố, nói chuyện rì rầm. Rõ là ma! Sợ quá ông ta định quay lại nhờ nhà người bạn ngủ qua đêm chờ sáng....
Lặng nghe từng giọt thời gian Tích ta, tích tắc đêm tràn vào đêm Nỗi niềm thao thức không tên Ta chông chênh... ở một miền không tên...
Đứng trước cái Chén, cái Ly này cao Đứng trước cái Bình, cái Ly cao này lại thấp Còn so đo, khập khiễng còn tràn ngập Câu hỏi, LÀ MÌNH, MÌNH có thật MÌNH không ?...
Trong các hình thức, thể loại thi ca, gặp loại thơ bốn câu, dù là lục bát hay thơ tự do, mỗi câu bốn, năm, bảy chữ... thông thường chúng ta gọi đấy là thơ “Tứ tuyệt”. Trước hết, với những bài thơ ngắn này, từ ngôn ngữ, âm điệu, ảnh hình... thi pháp của nó đòi hỏi sự dồn nén, cô đặc trong vận động ở......
Mưa bay trắng xóa một màu Hạt mưa nói hộ lòng nhau đêm dài Tay nâng khuy cửa em cài Đêm nay có trận mưa-ngoài-cơn-mưa !...
Mong manh mùa thu Giữa phương trời xa lắc Anh đi Mình em Heo may lạnh lẽo Lá vàng trút gió Lạc lõng đêm Mỗi hàng cây góc phố...
Chiều chưa phải là muộn. Đêm vẫn đầy trăng, sao.Lời tình tự thanh cao. Trăng đẫm, tràn ánh tóc. Thế mà em đã khóc. Bởi mùa xa về lại, thật gần. Đó là những ngày xuân, đẹp nhất thanh xuân. Những đợi chờ thăm thẳm hơn ngày tháng....
Cha tôi là một nhà Nho Vốn hào hoa, dáng học trò, thư sinh Một đời nấu Sử, sôi Kinh Trời cho cái đức thông minh tuyệt vời Năm Cha mười sáu tuổi đời Trường Ninh Giang, rạng tên người tuổi xanh...
Anh nhớ chăng chiều hạ vàng năm ấy Nắng nhạt nhòa mây trắng bay bay Ta chia tay hẹn một ngày trở lại Giờ ở nơi xa anh có nhớ đất này?...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!