- Sáng tác mới
Con người ta nếu như có thể hiểu được “buông” thì ấy chính là bậc trí giả. Buông là biểu hiện của từ bi, trí tuệ và sự trưởng thành. Nó khác với “buông tha” hay “vứt bỏ” vốn là một dạng trốn tránh thực tại....
Cuộc đối thoại thứ nhất là giữa Hồn Trương Ba và Xác Hàng Thịt. Cuộc đối thoại thứ hai là Hồn Trương Ba với Vợ, với con Dâu, với cháu Gái. Cuộc đối thoại thứ 3 là với Đế Thích....
Chỉ cần hai nét bút để viết chữ nhân (人), đơn giản vậy thôi nhưng ý nghĩa nhân sinh của hai nét bút ấy thì cả một đời người tu dưỡng chưa hẳn đã thành. Kỳ thực, viết chữ nhân (人) thì rất đơn giản nhưng làm người thì lại không dễ dàng!...
Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, hoa vừa kịp nở lá vội tan, lá vừa chớm mọc thì hoa lại tàn, chỉ thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá lại chẳng thể gặp hoa, lá và hoa dẫu cùng chung một rễ, vốn rất gần mà chẳng thể gặp nhau, cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ…...
Năm xưa đan áo tặng người Tay đan lòng nhớ, người thời biết không Hỏi Thuyền còn nhớ Bến sông Hỏi Xuân còn nhớ mùa Đông năm nào...
Tình xa.. người đã rất xa... Nói không buồn… chứ thật ra rất buồn... Làn hương ngày cũ còn vương Còn theo ta suốt con đường đơn côi......
Em nâng niu ngày xưa trên tay Bình yên, bình yên... Nghe xốn xang lời môi men say Bình yên, bình yên... Em nghe tim mình đang hát Lời thương tiếng thương tròn đầy...
Ta lắng nghe xuân về trên những nhành mai trên những nhánh lan rừng đua sắc thắm Ta cũng nghe gió rì rầm với nắng Nắng đầu Xuân rủ đàn én sớm quay về...
Có một ngày xuân ấm nồng như thể Nắng hươm vàng từ mấy độ ban trưa Khoảng trời chiều trong vắt, non tơ Vầng Hoàng Vũ* thơm ngọc ngà cổ tích. Em nhắn gì qua màu mơ biếc...
Em có nghe mùa Xuân về ngang ngõ Trên những cánh đồng, trên những vạt cỏ non Em có nghe lời đất nước bình yên Trên khắp nẻo đường dọc chiều dài đất nước...
Xuân chợt về trong một sắc đào phai Mùa đang mới trong những chiều chưa mới Tôi gặp hoa, hoa chỉ cười không nói Cánh hoa nào vừa nở mới trong tôi?...
Tưởng đâu lạc chốn thiên đường Mây nhòa bóng núi, hương vương lối về Hồ Mây xanh tựa cõi mê Nước tuôn Thác Bạc ùa về như reo Trúc tre mươn mướt lưng đèo Người đi gió cứ mơn theo tần ngần...
Cuối năm tắm nước mùi già Chạnh lòng… nhớ mẹ ngoài xa cánh đồng.. Đồng thì lồng lộng gió đông... Có cơn gió táp xót lòng … mẹ ơi!...
Tại anh se nắng mùa đông Làm đen mái tóc làm hồng má em Làm hồng môi thắm cánh sen Cho đêm mất ngủ, tim em rối bời...
Ý nghĩ ngoái về một khoảnh không gian Thấy quá khứ lỗi lầm vỗ về tàn canh sáng Mỗi vẩn vơ, mỗi mỏi mòn năm tháng Bước miên man... quên cả lối đi về...
Có tiếng dòng sông đang hát Tiếng cầm huyền dâng nhịp phách hoan ca Tiếng Cao Sơn, Lưu Thủy giao hòa Trời rừng biển tấu khúc thiều cầm sắt....
Dường như là nhịp điệu cuộc sống của chúng ta càng ngày càng nhanh. So với khoảng mươi mười lăm năm trước, chúng ta làm việc năng suất hơn, hiệu quả hơn, làm được nhiều thứ hơn. Song thực tế là ngày của chúng ta trở nên ngắn hơn, chúng ta vội vã hơn, và dường như chúng ta xa rời bản ngã của mình......
Chiều lạ lắm, tàn đông chừng đi vắng Xưa chợt nồng như bếp lửa mới nhen Ánh mắt mình sóng sánh rót lời men Em chếnh choáng giữa ngập tràn sắc tím....
Cuối năm trà uống một mình Đọc ca dao cổ nhớ mình năm xưa Chuyện đời chuyện nắng, chuyện mưa Chuyện cô hàng xóm thủa chưa lấy chồng Chuyện cây cải rổ lên ngồng...
Dao băm thớt lách ca lách cách Một dãy chõng tre la liệt bát tô Bánh phở chợ chỉ non nửa bát Phủ bên trên vài lát mỏng thịt bò Mấy lá mùi thêm đôi cọng hành xanh...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!