- Sáng tác mới
Ngày Người sinh ra Pháp Luân xoay chuyển Các chiều không gian Mang chân, thiện, nhẫn Ngày Người sinh ra Văn minh tiền sử Bao lần đã qua Sinh, thành, trụ, hoại...
Có lời nào giục giã vội vàng đâu Mà cứ nở như không còn được nở Màu đỏ ngỡ chẳng nồng nàn hơn nữa Phố xá bừng bừng lửa phượng thắp hè sang...
Hoa rực cháy một vòm trời đang hạ Đỏ như ai mong đợi bước ai về Cơn gió ngược dập dìu rơi rất nhẹ Mấy đài hoa lỡ cạn nửa câu thề...
Bất sỉ hạ vấn (tiếng Hàn 불치하문; tiếng Hán 不恥下問 - bất sỉ hạ vấn). Ở đây, bất - không, sỉ- xấu hổ/nhục, hạ - dưới, vấn - hỏi. Câu này có nghĩa đen là không thấy xấu hổ khi học hỏi kẻ dưới mình, nhỏ hơn mình...
Đầu Xuân nẩy lộc đâm chồi giữa Xuân mơn mởn một trời sắc hoa Hè sang quả đã la đà Mùa Thu chín mọng để ta tặng mình Cành Đông cây đứng lặng thinh...
Hôm nay, nhà có khách quý - Người khách ông Hoan luôn mong đợi. Đó là Quân con trai của bác Khiêm, bạn chiến đấu của ông thời chống Mỹ. Ông Hoan may mắn còn sống trở về....
Trời tang tảng, Bầy chim đã hót, Hót say mê gọi nắng mặt trời về, Tiếng chim quyện điệu nhạc Thiền thánh thót, Nắng thả chín trời, bình minh hát say mê... Chủ Nhật tháng Năm, Trời quang mây tạnh, Nắng phương Nam, Lắc rắc chút phùn mưa ......
Tôi sợ dẫu chưa từng trải qua chiến tranh tôi sợ dẫu chưa từng đối diện với cái chết Sợ chiếm lĩnh toàn cơ thể buốt bàn chân buốt xương tủy buốt con tim Đổ mồ hôi đầm đìa Tôi bơi trong sợ hãi...
Có một nụ hôn thời thơ bé Mẹ thơm con vào má tròn đầy Con vội vàng đi, để rơi ngoài ngõ Mẹ dõi nhìn, đôi mắt giấu chơi vơi. Nửa cuộc đời con tìm về lối nhỏ...
Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh Bốn phương phẳng lặng hai kinh vững vàng Có nhà viên ngoại họ Vương Gia tư nghĩ cũng thường thường bực trung Hóa nhi thật có nỡ lòng Vương Quan là chữ nối dòng nho gia...
Cuội nói chỉ biết ọp, on Tôi mê hai núm son son mềm mềm Nói thật cuội bảo rằng điên Cuội nói dối cuội còn hèn mấy tôi. Nhân danh điếu đóm nhà Giời...
Cây đợi mùa Xuân mới trổ hoa Nắng đợi Hè lên mới chói lòa Mây đợi trời Thu bay trắng muốt Gió đợi đêm Đông để xuýt xoa...
Vợ đi thăm mẹ xa nhà một mình lẩn thẩn vào ra một mình ti vi hết các chương trình thể dục hết kiểu vặn mình, giơ tay. Thế mà mãi chẳng hết ngày...
Thanh Minh là một trong những cái Tết (Tiết) quan trọng của người Á Đông xưa. Xã hội hiện đại sống với nhịp sống hối hả. Văn minh vật chất đề cao hưởng thụ và tự do cá nhân đã làm cho các sinh hoạt văn hóa mang đậm sắc màu Á Đông cứ nhạt dần và có nguy cơ bị tiêu biến....
Bây giờ tím ngắt bằng lăng Hạ về lững thững, nhung nhăng mây hờ. Bây giờ tìm lại vần thơ Đang lang thang giữa giấc mơ thuở nào. Thời gian bước thấp bước cao Mong manh cả những cồn cào trong tim....
Theo em về với Hội Lim Vin câu quan họ để tìm đến nhau. Mùa xuân gửi gió về đâu Kìa quan họ sắp qua cầu đấy thôi. Trầu têm cánh phượng em mời...
Lời ru cho đá núi Lời ru cho biển khơi… Em ru lời tiếc nuối Cho lòng ai chơi vơi…Ta ru cho nỗi nhớ Ngủ yên ở trong lòng. Ta ru cho ký ức Hết một thời long đong....
Nơi lá chuối che nghiêng như một cánh buồm Cánh buồm xanh đi về trong hạnh phúc Thường ngày, mỗi khi nhớ về mảnh vườn quê tôi vẫn hay thầm đọc 2 câu thơ của Lưu Quang Vũ....
Tý Nhớn cho Cò Bé một cây mai bé tí xíu. Nó trồng ngay khu đất trống gần bên tường bao bờ giếng nước. Được chỗ đất ẩm cây mai tươi tốt lớn rất nhanh....
Em ơi Ở chốn chơi vơi Chiều đi gặp tối Có người nhớ em Tóc em Đen đến cùng đen Mồ hôi em Chắt riêng em tận cùng...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!