- Sáng tác mới
Hiếu thảo với cha mẹ Là đi thưa về chào Giúp mẹ chăm em bé Đỡ cha lo cho mình Hiếu thảo với cha mẹ Biết mến bạn, kính thầy...
Mẹ ơi...hôm nay ngày của Mẹ con trăn trở tìm về ký ức năm xưa muốn bồng bềnh cánh võng đong đưa con bé bỏng vùi sâu trong lòng Mẹ...
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Chồng ở đâu thì vợ nên ở đấy Như đói cần ăn, khát phải uống ngay Có gã đàn ông nào không mê gái Rượu đàn bà chưa nếm đã ngất ngây...
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Tôi tin rằng ai từng đọc cuốn sách “Nghệ sĩ Tân Nhân và Xa Khơi” của nhiều tác giả” do nhà xuất bản văn học ấn hành năm 2017 sẽ đồng cảm cùng tôi trong những rung động thẩm mỹ cao đẹp về trái tim thắm đỏ, về những ước nguyện thiêng liêng “Tôi ca hát vì Người - Tổ quốc” và tình yêu đầy thương cảm......
Tuổi già sợ nhất điều chi? Sợ lúc trái gió, sợ khi trở trời Sợ bệnh tật quấn quanh người Sợ tiền không có, ai thời cậy trông? Sợ con cháu chẳng vừa lòng Già yếu lập cập, nói xong quên rồi!...
Ngày nhỏ, mỗi khi đi học về, tôi phụng phịu từ ngoài ngõ, cái tật bụng đói là mặt bí xị ra. Nhất là nhìn vào mâm cơm chỉ thấy trơ ra đĩa rau muống luộc với bát mắm cáy....
Tôi quen chị Lê Phương Liên qua một người bạn, sau này chị gửi tặng cho tôi tập thơ “Độc Thoại Sen” do NXB Hội nhà văn ấn hành vào cuối năm 2019. Tôi còn nhớ trong một lần trò chuyện cùng chị, tôi có nói rằng thơ chị có khuynh hướng của sự hiện đại trong cách tân ngôn ngữ....
Tình cờ gặp một người làng tại đám cưới ở thành phố Hồ Chí Minh. Sau một hồi hỏi han tình hình, ông nói với tôi: Làm nghề viết, sắp “hưu” rồi sao không viết cái gì về làng mình đi! Tôi “ớ” người ra. Ừ nhỉ, quả là từ trước tới giờ, tôi chưa viết được cái gì ra hồn về làng mình cả!...
Có một câu chuyện xảy ra ở Trung Quốc cổ đại vào thời nhà Tống. Chuyện rằng, một hôm, Tô Đông Pha, một nhà thơ, nhà chính trị, nhà khoa học nổi tiếng, lên chùa và ngồi thiền cùng Phật...
Truyện Hoàng Tử Bé của nhà văn Pháp Antoine de Saint-Exupéry được xuất bản lần đầu năm 1943, đến nay đã được dịch sang hơn 300 ngôn ngữ khác nhau với khoảng 140 triệu bản bán ra trên toàn thế giới....
Có một lứa nhà văn trẻ trung, mới mẻ, sinh ra, lớn lên trên một vùng đồng bằng châu thổ Thái Bình, đã và đang góp vào dòng chảy, làm nên lịch sử văn chương vọng vang đất này, trước biển lớn thi ca đất nước....
Người mẹ già gánh đôi quang gánh Tấm lưng còng mẹ gánh cả mùa đông Gánh cả đời con, cả khi con không còn bé bỏng Với những lo toan , không một chút phiền lòng...
Thùng rỗng lắc mấy cũng không kêu. Thùng đặc chặt, lắc mấy cũng không kêu. Thùng lắc mà kêu là loại bên trong có một chút xíu gì đó. Con người cũng vậy. Người chả biết gì, người biết nhiều thứ thì thường không nói gì....
Ngày mưa gió hay lòng giông gió Câu thơ nào vừa tím tái ngày đông Những nỗi buồn không thể gọi thành tên Hoa vẫn thắm bên cạnh người cười gượng....
Những năm tháng xa quê cha đất tổ, đôi lần sực nhớ tới hương tết quê nhà, tôi đã cất công đi tìm vị thứ bánh chưng để dành bằng cách thả bánh xuống giếng khơi mùa đông mà không kiếm được....
Hãy hình dung ra cảnh bỗng dưng không có vợ. Các ông sẽ thấy tối sầm mặt mũi ngay. Địa vị của vợ là do chồng tạo nên (Vợ, nội trợ, bà nhớn, phu nhân)...
Mờ sớm nằm mơ thấy Cha mẹ trên cao xanh Ấm cả bao la lạnh Giữa trưa mơ thấy rõ Bạn bè xưa đã già Tóc như mây như gió...
Nhường nhau ca nước ngọt Rửa mặt còn đến phiên Trinh sát cần ưu tiên Mắt diệu linh đảo cát, Biển rong cơn gió mát Mây đen ùn đằng Tây...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!