- Sáng tác mới
Tôi luôn biết lắng nghe những ý kiến khác mình trên con đường khó khăn đi tìm chân lý Vì tôi biết nếu làm người vị kỷ Thì chẳng bao giờ nâng được mình lên...
Khi cầm tập thơ đầu tay của Lê Kim Phượng, ấn tượng của tôi là hơi ngợp bởi độ dày trăm bài, lại còn được gia cố thêm bằng cặp bìa cứng....
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Em viết thơ tình cho mình khi qua tuổi bốn năm Nét chữ tay run, nghiêng nghiêng như dốc đời, vời vợi. Câu thơ tựa mảng mây, trôi phía núi. Cuốn theo mấy độ xuân thì... Mênh mang câu chữ Xuân đi Bỗng giật mình khi chẳng còn đôi mươi....
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Pari trong một chiếc ly, Địa cầu trong một giọt sương khuya, Óng ánh chút bình minh buổi sớm... Những đường phố châu Âu, Cổ kính vắng bóng người, Chờ hoàng hôn nắng lượn... Bước chân em qua, Những bóng lá âm thầm,...
Em nhặt nắng, lục tìm trong ký ức Gió mùa thu, xao xác lá bên thềm Vài vì sao chớp nháy, khoảng trời đêm Con đường vắng, trong nghẹn ngào ký ức...
Thanh minh - Trong sáng, tháng Ba Dâng nhang tảo mộ gần xa trở về Tỏ bầy hiếu thảo vẹn bề Viếng thăm cha mẹ nơi quê - Mộ phần Lau chùi quét dọn bệ, sân Để Người an nghỉ muôn lần bình yên Sinh thành công ấy chẳng mong...
Ấy là khi thành phố lên đèn Thềm trăng luênh loang ánh bạc Hương trăng ngọt ngào thơm mát Lấp loáng sao trời lung linh. Sau vòm cây là trong veo tiếng chim Là ô cửa bình yên tiếng cười thơ trẻ...
Dù có tuổi hay là còn trẻ Thì mỗi ngày nên chọn niềm vui! Sống tích cực, không phiền ai nhé Sự bình yên sẽ đến với đời! Hãy chú tâm việc của mình thôi Nhất định không bao giờ bỏ cuộc!...
Tôi đi qua những ô cửa sáng đèn Chiều cuối tuần người xe hối hả Chỉ những hàng cây bình yên lặng lẽ Chờ đợi gió về hát khúc du ca Sao Mùa đông chưa kịp rời đi Mà nắng hạ đã ào về trước ngõ...
Nhớ một người hoàng hôn rơi sau ngõ Biển lặng câm, sóng cũng chẳng xô bờ Trăng không sáng, mặc cho mây vần vũ Để một người thao thức đợi bình minh...
Nắng tháng Tư, dát vàng như mật, nắng hanh hao pha chút đỏng đảnh của cô nàng đầu hạ, yêu nồng nàn, khát bỏng, ngây thơ, nhưng cũng đầy bao dung, thánh thiện. Sấm bất ngờ trong sương sớm, mưa rắc bụi trên cành cây kẽ lá....
Nếu bạn cho phép họ Phá bình yên của mình Thì họ sẽ làm đó Còn bạn không cho phép Chẳng ai dám làm đâu Bạn tự chịu trách nhiệm Bình yên của chính mình...
Họ không nghĩ có một ngày rồi anh trở lại Trong căn nhà đã vắng tiếng đàn ông Họ không nghĩ sẽ gặp anh trong bải hoải Bước vào nhà, như Thần Chết, một chiều đông....
Sáng vừa tỏ mắt người, quốc lộ chật chen nghẹt cứng. Dòng người từ trên thành phố, Lũ lượt về quê Nơi vàng rộm lúa đang mùa......
Vượt qua muôn tầng không Tôi đi tìm những ngày xưa cũ Không chỉ giản đơn ngộ từng con chữ Không chỉ luyện rèn khổ nhọc thân tâm......
Ngày dần phai trong nắng quái chiều hôm Hoàng hôn ngoái đầu biết mình không còn trẻ Đêm trầm tư khép bờ mi lặng lẽ Để mặc vui buồn gồng gánh những giấc mơ....
Ngày xuân trẩy hội chùa Hương. Ngược dòng suối Yến, con đường biếc xanh. Ta về bái Phật lòng thành. Khói nhang hư ảo, nhắc mình thiện tâm....
Lỡ lên một chuyến đò, văn chương làm chèo lái. Trôi trên dòng trôi ấy, bến bờ ở phía xa. Vùng đất nào đầy hoa, vùng trời nào đầy gió....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!