- Sáng tác mới
Cái ngày trời và biển Chưa biết phải lòng nhau Sóng đâu biết xanh màu Dập dờn bên bờ cát. Rồi con tim chợt hát Lời yêu thương ngập ngừng Trời cao xanh vô chừng Nhuộm biếc ngàn con sóng....
Em muốn gì? Nơi quán trọ trần gian Khi cái lợi cái danh… Em đều có thể! Cả chút tình chốn vô thường nhân thế Những đắng cay xen lẫn với ngọt ngào....
Ai giận hờn ai mà sóng mắt ướt nhàu Trong xanh ấy, giờ sầm sì sũng nước Mây vần vũ xé mình trong ánh chớp Gió gầm gào vật vã trút hờn ghen....
Rời phố thị tôi về với biển, Tìm mặn mòi vắng lặng bao dung. Nhưng chỉ thấy gầm gào sóng đổ, Cuộn dâng trào uất hận bên trong....
Em tìm nơi hoàng hôn Cuối trời kia xa lắc Con đường xưa như nhắc Bước chân người ra đi. Như cánh chim thiên di Lạc vào miền đất lạ Lòng người sâu biển cả Sóng đời còn bao dung...
Thế là thêm một người thân nữa của tôi đi về cõi vĩnh hằng. Trong đời người, tính cả quan hệ gia tộc và những giao tiếp xã hội, ta quen biết bao người. Trong vô vàn mối quan hệ ấy ta có được mấy người thân? Ông đối với tôi là một người thân, và tôi gọi ông bằng chú....
Biển đẹp đẽ hào hùng như thể Thiên nhiên ưu ái chiều nhau Núi cao soi bóng Biển sâu Trời ngăn ngắt xanh xanh màu nước. Muối mặn mòi sinh ra từ biển biếc Làm sao muối dám tự kiêu....
Nhân duyên, thay vì khư khư giữ, ta nên biết sẻ chia; thay vì mải vén vun, hãy biết vừa biết đủ. Nhân duyên, thay vì chỉ biết chờ đợi, hãy chủ động đi tìm; thay vì chỉ biết hoài nghi, hãy có tâm luôn luôn tin tưởng....
Hãy một lần đến với biển xanh Em sẽ hiểu được những lời của sóng Rũ bỏ giận hờn mà yêu thương mơ mộng Biển tuy dài rộng gió vẫn đi qua....
Rộng vòng tay yêu thương Khi ta còn hơi thở Đường đời như sóng vỗ Đưa nhau về hư không… Sẽ chìm vào mênh mông Trôi giữa lòng vũ trụ Linh hồn quên hay nhớ Mẩu niềm vui xa xôi...?...
Vẫn biết, có cái Thời làm nên Đời. Và, cái Đời chứa đựng cái Thời trước bao nhiêu biến thiên dài dặc. Nhưng với ông, Nhà văn Bút Ngữ, một con người mang cái đẹp thời ấy, trên đời này, rồi sẽ còn mấy ai, gặp nữa?...
Tôi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện có thật…Một ngày kia, căn bệnh ung thư quái ác đã cướp mất sinh mệnh của một chàng trai trẻ. Bạn bè anh, những người thân yêu của anh điều tiếc thương anh....
Em là mưa đền cây Tưới mát lòng anh sau ngày bão tố Xoa dịu tim anh sau bao đau khổ Anh tìm đến nơi em để hồi sinh....
Ai đã từng lặng nghe tiếng thời gian, Rơi từng giọt, ngoài hiên, tí tách, Đêm thẳm sâu như ly cà phê đặc, Hòa đơn côi trong bóng của riêng mình....
Vũ trụ thương trái đất quay Tới lui chẵn lẻ mà xoay vòng tròn Cây thương khe suối núi non Vút cao trăm tuổi vẫn còn xum xuê...
Yêu thương này xin dành cho em Bình yên nhé hàng mi ngoan chưa ngủ Giọt ba đào xót nỗi niềm sương phủ Phút cuối cùng xin được vỗ về nhau....
Cứ đến dịp Tháng Ba về là đất trời Hà Nội lại tinh khôi một màu muốt trắng hoa Sưa. Sắc trắng hoa Sưa làm cho Hà Thành trở nên yên bình một cách lạ lùng. Những bông hoa trắng, thanh tao, dịu dàng, nhỏ xíu, xốn xang lòng người như đang nhắc ta rằng ngày Valentine Trắng, ngày của tình yêu thương đáp......
Người ta bảo thơ là tiếng lòng của thi nhân. Đọc thơ tức là đọc tiếng lòng của người viết, mà cũng là tiếng lòng người. Những lúc rảnh hay đang trong tâm trạng không ưu tư, mình thường tìm thơ để đọc, để lắng tiếng lòng người, để cảm và để hiểu mình hơn. Mà là đọc theo cách mình thích, tức là cứ......
Người xưa dạy: Biết người không cần phải nói hết ra, nói hết ra tất không có bạn. Trách người không cần truy tận, truy tận người tất tránh xa. Thực ra, bất luận là làm người hay hành xử thì cũng phải học cách để giành lại cho người khác một đường lùi....
Một ngày điển hình của tháng Ba. Chẳng hiểu đất trời nay đã đổi thay hay lòng người thấy khác. Buổi sáng, vẫn là mưa khe khẽ buông lơi, như mơ hồ, như chưa từng được gọi tên mưa phùn của mùa xuân. Gió nhởn nhơ, nhẹ nhàng như hơi thở, nhưng vẫn đủ trải nghiệm để tránh chạm vào tâm tư của một người......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!