- Sáng tác mới
Lại một lần em về với biển xanh Trăng quạnh quẽ như mình em đơn lẻ Biển gần thế mà anh xa cách quá Con sóng nào cũng dội phía không anh....
Sẽ có một ngày em hỏi "Cuộc đời ai quan trọng hơn? " Của em hay là anh?" " Của anh!" , em liền hờn dỗi Và rồi bỏ đi thật nhanh Mà em chẳng thể biết được Em chính là cuộc đời anh!...
Buổi đầu tiên cắp sách đến trường Đã có con đường dẫn tôi vào lớp Chùm mây trên trời, chùm mây trong sách Cánh bướm bên đường tôi gặp đã vào thơ...
Nhà tôi cách bờ sông Ngàn Phố khoảng 100 m. Làng tôi thuộc miền hạ Hương Sơn, là vùng đất thấp nên gần như năm nào cũng ngập lụt. Ngày ấy, cứ vào mùa lụt là bọn trẻ chúng tôi thích lắm....
Một cô gái mỉm cười duyên với tôi: "Giữa tiền và tình em chọn tiền anh ạ Em biết rõ tiền không là tất cả Nhưng muốn có tất cả kia chắc chắn phải có tiền"...
Miền đất nơi có Người tôi yêu Tôi đã đến sau bao lần mong đợi Hoa nở ngạt ngào, trời xanh vời vợi Mây trắng ngần trên những vạt hoa lau....
Giêricô bên triền sông Giuốc đanh ở Giooc đani là thành phố thần kỳ. Ơ-gien Pô-chi-ê, tác giả Quốc tế ca người Pháp. Thuở hỗn mang gọi là thời tối cổ....
Gần đây, bên Hàn ồn ào vụ một chính trị gia bị dư luận phê phán vì dùng từ "dương đầu cẩu nhục" (양두구육 - 羊頭狗肉) để ám chỉ bản chất một người khác. Việt Nam ta nói "Dương đầu cẩu nhục" là treo đầu dê bá...
Có một ngày, tự dưng vợ hỏi. Mình, sao biết rõ lỗi thuộc về em mà anh vẫn nhận? Người chồng mới đáp rằng. "Em là của anh mà. Anh cãi cọ rồi thắng e để làm gì chứ?...
Ngoài trách nhiệm gia đình ra thì Tài (tiền tài) - danh (danh vọng) - sắc (nữ sắc) vốn là động lực để nam nhân sống, phấn đấu....
Nghẹn cổ, sái cổ, chuột rút, tê chân… thi thoảng những biến cố này đột nhiên xuất hiện, nhưng nếu xử trí không kịp thời cũng có thể gặp nguy hiểm....
Vào dịp này của năm 1979, tôi bước vào Trường cấp III chuyên Phan Bội Châu (Nghệ Tĩnh). Trường tôi nằm cách chợ Cọi (xã Hưng Lộc, tp. Vinh) chừng 2 cây số....
Đã lâu rồi gã không viết. Gã chán cho cái nàng Cô vít chết tiệt, chán cho cái đầu đặc như củ Đậu của gã. Chả là ngày bé gã dốt đặc cán mai, viết văn tả cảnh cứ như là dùi đục chấm mắm cua,...
Gã là kẻ có chiều cao khiêm tốn nhất của khối nhưng được cái hiền và siêng học. Sau khi tốt nghiệp gã biến mất trong tầm theo dõi của chúng bạn cùng khối và cả của tôi nữa....
Khi xưa ngày bé tí teo Rượt nhau trên bãi hò reo tưng bừng Đôi ta đội nắng mình trần Làn da khét nắng, cát chồn bước chân Nụ cười rạng rỡ bên anh...
Ngày em đến Bàn tay gầy lạnh Mùa thu tàn Hoa xuân nở trong anh Ngày anh đến Gió ngập con đường nhỏ Em nghẹn ngào Anh mưa cả chiêm bao...
Tôi bảo Mây đừng trôi Sao Mây không dừng lại? Trời cao xanh xa ngái Mây chê tôi vụng dại Không dám nhìn mắt Mây Lòng Thu trong tầm tay...
Có một họa sĩ rất nổi tiếng, ông muốn vẽ Phật và ma, nhưng không được người làm mẫu phù hợp, vì đầu óc ông không tài nào tưởng tượng ra nổi hình dáng của Phật, nên rất lo lắng....
Nhớ cơm nhà không phải bởi vì ngon, mà bởi vì thân quen. Ai cũng thế, cái gì mang hình bóng tuổi thơ, hình bóng gia đình, hình bóng mẹ cha cũng đều làm ta mềm lòng và cồn cào vì nhớ, nhất là khi đang xa nhà....
Suốt cuộc đời của bạn Sẽ gặp được một người Phải thừa nhận bạn ấy Chẳng giống ai trên đời Bạn có thể trò chuyện Với người này hàng giờ Mà không hề biết chán...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!