- Sáng tác mới
NGƯỜI qua tuổi xế chiều GIÀ còn chi ham hố? CHẲNG làm điều vô bổ ƯỚC gần cháu, gần con NHIỀU sức khoẻ, bình an TIỀN nào đó sánh được?...
Sau tháng năm vất vả Vật lộn với mưu sinh (Nói oai là "sự nghiệp") Ta chỉ muốn an bình... Về hưu chính là lúc Dư dật quỹ thời gian Để có thể tận hưởng...
Mùa Xuân đến ngỡ hoa bừng hy vọng Tết đâu đó còn dư âm tái tê "Rét tháng Ba bà già chết cóng"! Lòng bâng khuâng , ký ức bỗng ùa về Chào tháng Ba! Cháu yêu thêm một tuổi!...
Con vẫn biết góc đồi hoang ngày xưa không còn nữa, những vui buồn một thuở nhạt nhòa theo cánh thời gian. Mùa xuân sang lộc trời lá nõn, bánh chưng xanh, hoa đào phớt, nếp thời gian trên khóe mắt mẹ rưng rưng....
Mơ ước từ xưa có mái nhà Cháu con sum họp đẹp như hoa Ruộng vườn tươi tốt siêng cày cấy Phúc đến toà n dân nước thái hoà...
Chu tri bè bạn xa gần Bữa sáng nay của thảo dân như vầy Có quất thơm, có ớt cay Xương hầm nấu bún tô này đủ no Chẳng "phê duyệt" chẳng "xin - cho"...
Mấy hôm trước, lúc cả nhà ngồi quây quần uống trà sau bữa điểm tâm, ông tôi bảo tới mùng 8 tháng 8 này, bà nội vừa tròn 88 tuổi. Bố tôi vui vẻ nói đùa, nếu biết thêm giờ sinh nữa thì dãy số tính tuổi bà sẽ là bốn con số 8....
Ngày xưa, khi còn tuổi cắp sách, mong muốn lớn nhất mỗi dịp nghỉ hè là về 2 quê nội ngoại! Quê nội và quê ngoại cách nhau một con sông. Sông hiền hoà và thật nhiều tôm cá. Chiều chiều, theo lũ em con cậu, con chú và lũ cháu con anh chị họ,...
Thoang thoảng Xuân Tia nắng vàng đẫm hương thơm Đào thắm mai vàng xen vào làn gió nhẹ Tiếng bếp lửa hồng reo vui khe khẽ Nồi bánh chưng xanh nô nức gọi Xuân về...
Ông cháu là Bộ Đội Đứng canh giữ biển trời Vùng hải đảo yêu dấu Cho cánh buồm ra khơi Ông cháu là Lính Thợ Sinh ra những con tàu...
Miếu Bà Chúa Xứ núi Sam Mẹ non nước đất An Giang bao đời Chín nàng trinh nữ xinh tươi Mặt hoa da phấn miệng cười vây quanh...
Mùa Vu Lan không còn Mẹ Đường về quê vời vợi xa Trái thị, trái xoài chín nẫu Ngậm ngùi rụng góc vườn nhà. Mùa Vu Lan không còn Mẹ Cháu con tản mát không về...
Từ thời sinh viên, tôi nhớ nhà văn Bùi Hứa Hiệp có nói làm thơ là biến thế giới của mình thành thế giới của người khác. Hàn Mặc Tử thì viết “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Trần Hưng, thơ và người, cơ bản cũng là một ví dụ điển hình....
Dẫu về thiên lý trời sao với con Mẹ vẫn mãi vào Vu lan Đêm Đông gượng nhẹ ghém chăn tay hè mo quạt gió thoang thoảng bùn...
Mẹ ơi mẹ Cha con giờ đâu mẹ Trên chín tầng trời Tỏa ánh sáng chở che Xót vạn vật Thương người già, con trẻ Vạn kiếp rồi Chưa tỉnh nổi cơn mê Mẹ ơi mẹ Trên cao người có thấy...
Con đang ở nhà lầu Có máy lạnh, tivi màu, Xe Ước mơ* đời chót. Xót xa… thương mẹ mỗi chiều. Nồi cơm nấu ăn cả ngày Một bóng một mình mỗi tối Trời trở gió mà lòng con nhức nhối... Mẹ nặng tai có nghe được tiếng đài!*...
Gió tháng bẩy lạnh nghĩa trang liệt sĩ Những đoàn binh mặc áo trắng mây trời Đất không nói chỉ khói hương đang nói Đỏ ngàn năm máu đổ mỗi phận người Lính công binh khi mở đường qua suối...
Lại chuẩn bị vào trận mới. Đêm chiến trường những khoảnh khắc im tiếng súng, dường như sâu hơn. Cuối trời, trăng đầu tháng đã lên. Trăng cong cong, mềm mại như cánh diều bàng bạc. Ánh trăng dịu mềm lay động những bóng lá lao xao. Đêm trăng ở rừng huyền ảo quá!...
Sống mãi tới lúc phải già Nhiều khi tính khí người ta thất thường Bệnh tật mang đến tận giường Xương khớp nhức mỏi, răng thường lung lay Nhớ quên cả tháng, lẫn ngày Ăn xong còn hỏi bữa nay dùng gì?...
Con đã lên xe buýt Đến Xa Cảng Miền Tây Cả rừng người nhòe nhoẹt Có ai khom, bóng gầy. Cả một thời con gái Nuôi chồng khám Chí Hòa Về móc mương, hái trái Lo từng bữa một, hai....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!