- Sáng tác mới
Thôi mời xuân hãy vào đây Một em với một xuân này là đôi Rượu cay em rót ra rồi Nâng ly lên để tiễn trời gió mưa Cho ong bướm lại say sưa...
Phố đổi thay Ngập ngụa tiếng còi xe Vàng đỏ trắng xanh lượn đầy đường nô nức Những tòa nhà chân cắm trên mặt đất Định vươn lên đầu chạm đến bầu trời Nhấp nhô đèn màu, sao vội vã trôi Trăng tủi thân...
Trời xanh ngát đã tan vào nước để bây giờ biển biếc một màu Em mỏng manh nào ai biết được anh chẳng còn gì khi hai đứa nhìn nhau...
Sau bão lũ trẻ kéo nhau ra bãi biển tìm nhặt đồ trôi dạt. Cò Bé bắt được một con cò ruồi non ẩn nấp trong hang cua. Một bên cánh nó bị gãy sã ra chắc là do gió bão. Cò ruồi đói lả bẹp dúm thoi thóp sắp chết....
Trâu vàng đã đến từ đâu mà vùng nát đất thành câu chuyện dài Nhà nào sinh đủ mười trai hợp lòng hợp sức hợp tài ...kéo lên Đồn rằng ở làng Tứ Liên...
Gọi là cũ bởi chẳng còn bến nữa Con đò xưa ngược năm tháng xa rời Mái chèo gác vào tận cùng vời vợi Tiếng ơi đò nín lặng dưới dòng trôi Cứ ngỡ là rong ruổi hết đầy vơi...
Khoanh chân toạ thế niết bàn Tịnh tâm thoát khỏi nhân gian tẩy trần Chẳng còn gì tham si sân Ưu đàm* lấp lánh ở gần bên ta...
Anh đừng ghen với những người đàn ông trong thơ em Chẳng biết họ có thật không hay chỉ là hư ảo Mượn cảm xúc, em xuôi ngược qua mùa dông bão Thơ dịu dàng, em yêu họ đắm say....
Ta ngồi đây và nghĩ về cuộc đời Về quá khứ về tương lai phía trước Nghẹn ngào thay những gì ta có được Sau tận cùng đều bỏ lại cả thôi Ta đã đi gần hết cả cuộc đời Ngoảnh đầu lại nhìn thanh xuân tuổi trẻ...
Kết thúc bởi cú lừa, con ngựa gỗ thành Tơ-Roa, Từ khởi nguồn hơn thua quả táo vàng danh hiệu. Ngựa với Táo chẳng có gì đồng điệu,...
Ngày mưa gió hay lòng giông gió Câu thơ nào vừa rét mướt ngày đông Những trải lòng không dễ gọi thành tên Hoa vẫn thắm bên cạnh người cười gượng. Những ồn ào vui hơn tưởng tượng Đong đếm làm chi, buồn lại thêm buồn Những thương nhớ đi qua mùa da diết...
Sương đầu ngõ đã tan, Mây trên trời đã vén, Thang mây vẫn chưa cuốn, Cổng Trời rung sấm rền... Sông trần gian đã cạn, Lở bồi cũng chẳng còn, Bãi cát trăng hò hẹn, Lời xưa thành mỏi mòn......
Đêm khuya ra sân thượng, Vẫn vàng trăng dãi dầu, Mờ mờ trời hư ảo, Đông về chút hanh hao. Sài Gòn chưa chợt giấc, Tịnh không mọi lao xao, Nỗi niềm chi trăng thức, Khiến lòng này xôn xao?...
Chẳng còn hương nồng nàn đắm đuối Chẳng còn mây trắng nhởn nhơ bay Chẳng còn mảng màu xanh không tuổi Chẳng còn đâu tiếng là tròn xoay Chỉ còn run rẩy gió heo may Chỉ còn bầu trời đông tím tái...
Giữa biển xanh ta nghe lời sông suối, Uống no nê cơn khát mặn chốn rừng, Giữa cao xanh ta nghe lời mây nổi, Nghìn năm chờ vẫn cứ thung dung... Nước chẳng muốn lên non, Chẳng muốn quay trở lại,...
Giữa biển xanh ta nghe lời sông suối, Uống no nê cơn khát mặn chốn rừng, Giữa cao xanh ta nghe lời mây nổi, Nghìn năm chờ vẫn cứ thung dung... Nước chẳng muốn lên non,...
Nhìn lá rụng, ta lại nghĩ về mùa Thu, mùa giúp ta hiểu nhân sinh vốn là cái gì. Những chiếc lá xanh mướt, một thời căng tràn sức sống trong những ngày nóng bỏng giờ đang cạn dần sức sống, chuyển vàng, chuẩn bị kết thúc một mùa trong năm....
Tôi hỏi người bạn vừa chia tay người yêu về lý do tại sao chia tay. Cậu ấy nói: "vì có lẽ chẳng còn lý do để đến với nhau nữa". Tự dưng, một suy nghĩ gợn lên trong đầu rằng "hình như hồi họ đến với nhau thì làm gì có lý do nào đâu"....
Ta sợ một ngày kia sẽ Quanh ta xa lạ mắt người, Dưới trên sắc màu đảo lộn, Không gian hết nẻo thảnh thơi. Ta sợ một ngày kia sẽ Cỏ hoang bị diệt sạch rồi,...
Sao vợ ơi! Chẳng chịu hiểu cho anh. Đang thời @ mà em không thay đổi. Cứ khư khư yêu mãi anh… làm anh mệt mỏi Em có biết mình xa xỉ lắm đấy thôi!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!