- Sáng tác mới
Có tia nắng mùa xuân Dịu dàng đặt sớm mai lên cửa Hồn nhiên đỡ Nụ Ưu Đàm mới nở An hòa mắt lá vô ưu. Gió chẳng biết mình đã quá độ phong lưu Cứ hớn hở bồng phiêu trên cỏ...
Phủ đầu nhé: tôi có 2 chỗ đổi font thành in đậm như trên nhằm phân biệt với các chữ còn lại bởi trong bản in của tập thơ, nhà thơ đã để cả tên tập và tên tác giả là chữ viết thường....
Ông là người thầy đầu tiên dạy tôi cách làm thơ, thơ cần phải sử dụng nhuyễn ngôn từ, nhạc điệu, hình ảnh và phải có cảm xúc. Ông là người đã đưa tôi đến với trại viết thiếu nhi cách đây nhiều năm....
Cầm Khúc Hạ yên, chắt lọc từ hơn 30 năm làm thơ của Nguyễn Thành Tuấn, tôi tự hỏi nếu ngay từ những ngày đầu làm thơ mà anh đã tự trang bị dầy dặn các kiến thức về lý luận phê bình văn học như mấy năm gần đây, thì thơ anh sẽ như thế nào?...
Em thấy mình có lỗi trước xuân xanh. Khi hạ về nồng nàn góc phố Mỗi độ xuân sang, vội nhìn qua khe cửa Giấc mơ xưa, hiện hữu ùa về. Thật giản đơn, em chỉ là cô bé vướng bùa mê....
Chuyện chẳng có gì to tát. Là thế này, mình trồng được một cây ngọc lan, cả đời mình vốn rất yêu cây, thích chăm cây. Sau khi làm được ngôi nhà mới, liền nghĩ đến sẽ có được cây ngọc lan,...
Cứ ước tìm một khoảnh khắc bình yên Một khoảng lặng giữa dòng đời ồn ã Muốn một mình suy tư ngẫm nghĩ Những buồn vui gom nhặt trên đường đời....
Em chẳng có gì ngoài trái tim yêu Thở thoi thóp bên chiều như chiếc lá Đập thổn thức chẳng cần cho ai cả Để đêm về nước mắt ướt cơn mê....
Từ lúc tôi còn bé xíu, đã nghe các anh chị ở làng tôi hát “Ô kìa ai như cô Thắm, con bác Năm ở xa mới về. Gớm! Người xinh sao xinh quá! Trông ngẩn ngơ đám trai làng ta. Mới ngày nao quay dây, nhảy tiên, mới ngày nào tung tăng khắp miền.Mà giờ đây cô Thắm xinh như nàng tiên.”...
Gửi cho em một chút buồn để nhớ Một chút vui, cho khắc khoải ngóng chờ Một nụ cười để đêm đêm thao thức Một ánh nhìn cho em khỏi phải quên...
Người yêu nhau Dành cho nhau thời gian Dành gió cho mây Dành mưa cho nắng Dành ngọt cho bùi Dành cay cho đắng Dành anh cho em...
Em viết thơ tình cho mình khi qua tuổi bốn năm Nét chữ tay run, nghiêng nghiêng như dốc đời, vời vợi. Câu thơ tựa mảng mây, trôi phía núi. Cuốn theo mấy độ xuân thì... Mênh mang câu chữ Xuân đi Bỗng giật mình khi chẳng còn đôi mươi....
Ta trả lại cái nỗi buồn thế sự Vì đời ta cũng đã mãn chiều rồi và cũng ngán cái bàn chân lữ thứ Thèm quay về với bếp của em thôi Em sẽ nấu bát canh chua với cá Con cá ta câu từ thuở thiếu thời...
Người ấy ra đi để nỗi buồn Tôi về thương nhớ mãi không thôi Hoàng hôn buông xuống tôi ngồi đợi Đêm về sương đọng, ướt bờ mi Ngày ấy người đi chẳng nói gì...
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Chỉ có em và thời gian trôi Không tiếng xe kêu, không người qua lại Em lang thang với nỗi niềm mê mải Mỗi bước chân đi, mỗi một òng tròn. Vòng tròn này em dành cho anh Vòng tròn này em dành cho em...
Anh còn tìm lời thơ tặng em, Khi chiều buông êm đềm trên cỏ. Ngày cứ trôi, câu thơ dang dở, Vấn vương hoài hình ảnh anh mang. Ngôi sao chiều long lanh xa xăm, Như dò hỏi điều anh suy tưởng,...
Anh viết cho em từ Cao nguyên Tây Bắc, Sáng mờ sương, khăn mây quấn đỉnh đồi. Cái lạnh trên này là xa vắng em ơi, Mình anh trên đồi giữa bốn bề lộng gió....
Cảm ơn trời đã sinh anh Cho em có khoảng chiều xanh dịu dàng Vần thơ lục bát đa mang Ru em sống giữa muôn vàn yêu thương....
Thư anh gửi, thân thương đầy ý nghĩa Nhớ một người tâm tư gửi về đâu Đêm trở gió lòng chạnh lòng thấy nhớ Gom tơ lòng cho em dệt thành thơ Nhiều đêm rồi em thức với vu vơ...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!