- Sáng tác mới
Trời đừng nắng nữa trời ơi Cải con nó héo nữa rồi nó đau. Lần đầu mình biết đến 2 câu ca dao này là khi thầy Lê Thái Phong giảng về Văn học dân gian cách đây đã hơn 40 năm....
Ngô đồng à, tôi đã quên cây như quên đi bao chuyện cũ, như đã quên đi cái thời rất trẻ trung, sôi nổi yêu đương nhưng trái tim lệch nhịp, da diết yêu người nhưng người chẳng yêu tôi....
Một lần, “cơn gió ham chơi” là tôi vô tình lạc vào vườn ký ức, bất ngờ bị nỗi nhớ gọi tên. Thế là lại có cớ để nói về cái nhớ, cái quên của bản thân mình. Và đây là một nỗi nhớ có tên. Nỗi nhớ có tên là một bài thơ tình đầu tiên tôi viết năm tôi 18 tuổi....
Trên đời vạn vật của chung Thành riêng bởi một người dùng mà thôi Một người riêng với một người Hai người có thể nên đôi vợ chồng...
Ta chèo chống con thuyền xưa cũ kỹ Đếm thời gian trên bến vắng mông lung Xuân trẻ trung có chịu ghé thuyền không? Hay né tránh sợ rêu phong lấm áo......
Phép Trời thương vợ chồng Ngâu năm qua Ô Thước đến nhau một lần Chị chờ mùa trắng rừng ban vắt hai thế kỷ đợi càng vắng anh! Sống trong thời buổi chiến tranh...
“Vui như Tết”. Câu thành ngữ mà tôi tin ai cũng đã từng nghe từng nói một lần trong đời ấy là nói về Tết cổ truyền, tết âm lịch. Thời ấu thơ, ngày Tết vui là đúng lắm rồi, được ăn ngon, được mẹ mua cho quần áo mới được nghỉ học và...v.v....
Ngày quầng thâm đôi mắt gió hao gầy Đêm dãi dề nấc tiếng lòng thoảng buốt Cơn bão rớt cuối trời Nam vọng nhắc Thêm một lần đất Bắc cận kề Đông! Sóng mung lung lai đáo chật lòng sông...
Nực nồng cả mấy tháng rồi, Đêm nay mưa đổ, tưởng mùa vào mưa... Thầm thì to nhỏ lời xưa, À ơi, tiếng mẹ như vừa ru nôi......
Nhắc nhớ và luyến tiếc. Là “chút lưu luyến cuối mùa gửi sang thu”. Là nôn nao một sắc hoa trái mùa, không ồn ào, không rực rỡ. Sắc màu đỏ ấy đang lặng lẽ cháy giữa trảng màu miên man xanh lá....
Ai đem nắng thả lên trời Ai đem sóng rải ra ngoài đại dương Ai làm tim cứ vấn vương Làm cây nhớ mãi con đường thuở xưa...
Chút tình cờ về cao nguyên đất đỏ Sáng mù sương, hoa trắng phủ ngập đường Bên nhà ai, vẳng giọng hát du dương Tiếng hát ngọt nghe dịu dàng da diết...
Mùa hè rớt lại phía sau Chiều vàng tơ sợi nắng Chút mưa về giăng giăng Em chở mùa thu trên tay Chòng chành ký ức Ngày đón anh Phím dương cầm buông lơi...
Con phải về thôi... Tây Nguyên xa xôi Nơi khát vọng một thời Cha ở đó... Con ước gì có thể mang đi tuổi tác Để đôi chân Cha lại lên thác xuống ghềnh Để đôi tay Mẹ lại vườn ruộng tảo tần Sớm khuya không mỏi...
Sụt sùi chiều mưa ngâu Mưa chi hoài cho nhớ Cho mưa quên bạc đầu Tiếng mưa rơi nức nở Thoắt có rồi thoắt không Mà đời người đã cũ...
Lá mải xanh quên biết đã chuyển mùa Heo may phiêu du trên từng con phố nhỏ bỗng dưng cháy! …. một chùm phượng đỏ Chút lưu luyến cuối mùa gửi sang thu....
Trên đời vạn vật của chung Thành riêng bởi một người dùng mà thôi Một người riêng với một người Hai người có thể nên đôi vợ chồng...
Chút tình cờ về cao nguyên đất đỏ Sáng mù sương, hoa trắng phủ ngập đường Bên nhà ai, vẳng giọng hát du dương Tiếng hát ngọt nghe dịu dàng da diết...
Em chở mùa hè xuống phố Sen thơm ngát một góc đường Em chở mùa hè rực rỡ Phố vui hết cả oi nồng...
Phép Trời thương vợ chồng Ngâu Năm qua Ô Thước đến nhau một lần Chị chờ mùa trắng rừng ban Vắt hai thế kỷ đợi càng vắng anh!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!