- Sáng tác mới
Ngày tiễn con mẹ chẳng dám hôn Sợ mềm lòng khi con còn thơ dại Mẹ cho con tự mở trang thời đại Mà từ xưa mẹ chưa có bao giờ Có phải chăng mẹ chỉ có trong mơ Một cuộc sống bây giờ con đang sống...
Tết này mẹ có một vườn xuân Hồng Nhung thơm phức bên Tây Đức Lộc biếc, chồi xanh mãi Ba Lan. Cả vườn xuân tung hứng nắng tràn, Chim líu lo hót về quê mẹ....
Một phút một giây cũng dài như vĩnh viễn Dù tia sáng có lập lòe bên ngọn nến Hay chói ngời tựa ánh mặt trời soi Rồi cũng tàn cũng lụi giống nhau thôi... Thân gió cát lại trở về gió cát...
Ngày xưa, có một bầy yêu tinh tập hợp lại với nhau để lên kế hoạch làm hại con người. Một con yêu tinh lên tiếng: “Chúng ta nên giấu cái gì quý giá của con người. Nhưng mà cái đó là cái gì?”...
Đêm Nghe tiếng sương rơi Đoán Sáng mai trời nắng Khát Người từ kiếp trước Đang uống từng hớp trăng Thương Người từng ấm lạnh Bây giờ thành xa xăm...
Có một mùa luôn được nhân thế nâng niu yêu chiều. Có một mùa đã lấy đi của những người yêu nó không biết bao nhiêu thời gian, cảm xúc. Có một mùa luôn đậm đầy nỗi niềm nồng say, đắm đuối,...
Mẹ già lưng còng đầu cúi rạp Dâng trọn đời cho con cháu, sức còn đâu Cây lúa nuôi người chờ bông chín Bông trĩu nặng, thân tàn, đầu cúi, ngẩng làm sao?...
À ơi ru ngọn gió đông Mẹ ru giấc ngủ say nồng con yêu Lời ru có tiếng sáo diều Người ru dưới mái tranh xiêu một đời Ngoài kia gió bấc bời bời...
Có tiềm năng mà không được sử dụng đúng thì tiềm năng ấy cũng là vô dụng. Tựa như mình đang bị sống nhầm nơi vậy. Có một câu chuyện như thế này: Lạc đà con hỏi mẹ:“Tại sao lạc đà nhà mình lại có bướu hả mẹ?”...
Sau này sẽ chu đáo. Sau này sẽ chăm cha mẹ mạnh khỏe hơn. Chẳng hiểu sao chúng ta lại cứ luôn thức tỉnh muộn màng như thế, rằng thể hiện hiếu đạo đâu chỉ bằng vật chất....
Đêm Nghe tiếng sương rơi Đoán Sáng mai trời nắng Khát Người từ kiếp trước Đang uống từng hớp trăng Thương Người từng ấm lạnh Bây giờ thành xa xăm...
Trên đời này, kẻ nào biết thương yêu bản thân mình, mới biết thương yêu những người ruột thịt thân thích. Biết yêu thương người ruột thịt thân thích, mới biết thương yêu bạn bè, đồng loại....
Em ngỡ mãi còn yêu anh Như tự do yêu mây trắng Như nhà nông yêu cánh đồng Như mát trong yêu sáng trong Như gió vấn vương dòng sông...
Tôi quen chị Trần Huyền Tâm gần hai năm, qua một người bạn facebook. Có thể nói, tôi là “con mọt” đọc thơ chị. Trao đổi tin nhắn qua lại, biết tôi thích đọc thơ, chị gửi tặng tôi mấy tập thơ của chị và giới thiệu tôi với mạng văn chương Nhà Búp (nhabup.vn). Từ khi có được mấy tập thơ chị tặng và......
Ngày xưa, có một bầy yêu tinh tập hợp lại với nhau để lên kế hoạch làm hại con người. Một con yêu tinh lên tiếng: “Chúng ta nên giấu cái gì quý giá của con người. Nhưng mà cái đó là cái gì?”...
Như một quy luật bất biến của đời người, cái gì mất đi thì mới biết quý tiếc, nhưng đến khi đó mọi thứ đã quá muộn. Biết rằng sẽ có những mấp mô trên đường đời, sẽ có lần trượt ngã để lớn khôn hơn, nhưng sao cứ phải...
Khi còn trẻ, phải có tiền tài sống mới thoải mái Về về già, phải có sức khỏe mới sống thoải mái. Khi ta trẻ, vì kiếm tiền nên hao mòn sức khỏe Khi về già, ta lại phải tốn tiền để giữ sức khỏe...
Giấc mơ ngoan, lời mẹ vừa trải xuống hãy dịu dàng ngoan ngoãn kẻo mơ tan. Nàng công chúa mang gót hài nhung lụa Rực rỡ hào quang, lấp lánh ánh vàng....
Mẹ già lưng còng đầu cúi rạp Dâng trọn đời cho con cháu,sức còn đâu Cây lúa nuôi người chờ bông chín Bông trĩu nặng,thân tàn,đầu cúi,ngẩng làm sao?...
Đàn ông vốn ít nói Ra tiếng là chuyện rồi! Thoạt ngỡ họ nông nổi Thực tình lại giếng khơi... Đàn ông dễ nổi nóng Giận dữ hoá bất cương*...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!