- Sáng tác mới
Anh nhớ về em, chiều biển vắng Tĩnh lặng trong lòng, thấy xót xa Hờn dỗi em đi, không từ giã Biển buồn vắng lặng, sóng không dâng Ngồi buồn, góp nhặt những bâng khuâng...
Em nhặt nắng, lục tìm trong ký ức Gió mùa thu, xao xác lá bên thềm Vài vì sao chớp nháy, khoảng trời đêm Con đường vắng, trong nghẹn ngào ký ức...
Mùa hạ chớm về, hoa phượng nở Bài thơ ngơ ngẩn, tiếc khôn cùng Nhặt cánh phượng rơi, lòng thấy nhớ Con đường ngày ấy, sánh đôi chung...
Nhớ mùa thu cũ, gió heo may Nhớ trọn trong tim, dáng ai gầy Nhớ con đường cũ chung đôi ấy Bên đường sương trắng mãi giăng giăng Nhớ buổi ta ngồi chuyện dưới trăng...
Em đã có khoảng trời riêng để nhớ Một mảnh trăng lơ lửng suốt đêm trường Gần đến vậy mà tim anh hờ hững Nhớ về anh lòng quặn thắt cơn đau Gửi cho anh khoảng trời xao xác nắng...
Mưa ơi đừng rơi nữa Cho ta buồn mưa ơi Sao mưa cứ rả rích Cho hồn ta chơi vơi Hai người đi hai nơi Hai trái tim lỗi nhịp...
Tôi là người đi tìm dĩ vãng Nhặt lại tuổi thơ dưới những tán bàng Con thuyền giấy và dòng sông lơ đãng Cánh phượng hồng, trong nắng hạ chia ly...
Thơ tình tôi viết cho ai nhỉ Nửa để mênh mông nửa để chờ Nửa chờ tôi để trong mơ Nửa mênh mông để bến bờ người thương...
Em xa Hà Nội vào một chiều đầy gió Công viên buồn phủ trắng sắc hoa Sưa Em xa Hà nội một chiều mưa Trời thiếu nắng, phố cũ buồn xao xác Hoàng hôn buông trong nỗi buồn ngơ ngác...
Thút thít kia à thút thít ơi Chiều xưa, trên phố nhớ vai gầy Có kẻ chân trần đi trong gió Để nhớ về ai, ai biết chăng Phố nhỏ chiều qua mưa giăng giăng...
Em đi phố nhỏ bỗng buồn tênh Nhặt cánh bằng lăng thấy chạnh lòng Miên man trống vắng nghe chiều xuống Gió thổi hồn tôi tới nơi nào Đêm về tôi thức với ngàn sao...
Thư anh gửi, thân thương đầy ý nghĩa Nhớ một người tâm tư gửi về đâu Đêm trở gió lòng chạnh lòng thấy nhớ Gom tơ lòng cho em dệt thành thơ Nhiều đêm rồi em thức với vu vơ...
Thuyền cũng xa rồi, em cũng xa Hoàng hôn nắng tắt phía sau đồi Hoa xoan tím rụng tràn ngang lối Bóng người năm cũ cũng xa xôi....
Chắc tại anh ngộ nhận Nên xa càng thêm xa Cảm thông cùng thân phận Nghĩ người cũng như ta Đem trái tim khờ dại Tặng em ngày hôm qua Ngày hôm nay trở lại Thấy tình yêu phôi pha...
Cho tôi về lại con đường cỏ Con đường xưa tuổi khạo khờ Cho tôi nắm lại bàn tay nhỏ Bàn tay ai cầm viết xinh xinh Chiều thu nắng ngọc em về tỉnh Đường xưa sao quá đỗi xa xôi Lặng im nghe gió tình tôi thổi...
Tôi đếm từng giọt nắng Cuối ngày rớt trên vai Con đường nào chia hai Dòng sông không trở lại Ôi những ngày khờ dại Cánh diều hè đứt dây Tạm biệt những hàng cây Trong sân trường năm ấy...
Nhớ một người hoàng hôn rơi sau ngõ Biển lặng câm, sóng cũng chẳng xô bờ Trăng không sáng, mặc cho mây vần vũ Để một người thao thức đợi bình minh...
Quê hương tôi là lũy tre làng Soi bóng xuống dòng sông kỷ niệm Quê hương tôi là con đường hò hẹn Đêm tháng năm rơm rạ phủ đầy Quê hương là ánh mắt mẹ hao gầy...
Quê hương tôi là cánh đồng lúa chín Vàng chân đê tới xa tít chân trời Quê hương tôi là những giọt mồ hôi Đọng trên má, trên vai gầy của mẹ Là tiếng sáo diều vi vút ngọn tre...
Anh Không trách Khi em chở hoàng hôn Vào nỗi nhớ của anh Chở Cả dòng sông tuổi học trò Vào bến bờ câm lặng Chở Cả mùa thu vàng Đầy nắng lên trời Nhưng Anh sẽ trách Và sẽ trách suốt cuộc đời...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!