- Sáng tác mới
Có một lần đọc trên mạng, tôi thấy có một bài viết rất hay nói về sự tỏa sáng của tâm hồn con người. Tác giả bài viết cho rằng xã hội loài người chúng ta thực sự là một thùng thuốc nhuộm. Mỗi chúng ta khi sinh ra đều có một tâm hồn thuần khiết, trong veo như giọt sương mai. Tâm hồn ấy sáng lấp lánh......
Cá là một là một loài động vật mà ai cũng biết rằng hầu hết chúng chỉ có thể sống được trong nước và thở bằng mang. Rồng là một loài vật truyền thuyết mà dường như chúng có thể sống được bất cứ nơi nào, dù là trên không, dưới nước, thậm chí trong đất....
Đức Ban là một tên tuổi trong làng văn Xứ Nghệ nhưng do xa nhà từ rất sớm, nên phải đến những năm đầu tái lập tỉnh, tôi mới có dịp diện kiến anh....
Có một lần, chiều không về lối cũ! Bước chân chiều lạc lõng chốn nào đây? Hoàng hôn tím ngập ngừng phong cánh nắng, gió mịt mờ quên biếc thắm đường mây. Từ lâu lắm, người không về chốn cũ. Hạ nhớ mùa châm phượng đỏ trời đây. Mây bải hoải rớt tiếng chiều lã chã. Mênh mang hồ, mê mải sóng vời xa......
Mạc quê ở làng Thự. Làng cách bốt Cổ Gia hai cây số. Trước khi Nhật vào, bốt chỉ có một tiểu đội lính Tây đen và hai tiểu đội lính dõng trú đóng. Lúc Nhật đảo chính Pháp, bốt bị bỏ hoang. Năm bốn lăm, Việt Minh cắm cờ đỏ sao vàng trên nóc bốt....
Cửa khép lại, xe đi tiếp. Bầu không khí trong xe được phả mùi thơm từ nguyên liệu làm hương chứa trong túi tay nải ni cô vừa mang đi vẫn còn vương vấn mùi hương trầm gần gũi đặc trưng sắc thái Phật chùa. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người thanh nhã, khuôn mặt xinh tươi của ni cô như không có chủ ý gì......
Em chở mùa hè xuống phố Sen thơm ngát một góc đường Em chở mùa hè rực rỡ Phố vui hết cả oi nồng...
Ta bị tổn thương khi mất đi những người ta yêu thương, nhưng hôm nay, ta tin rằng ta đã có một trải nghiệm khác về tự do đúng nghĩa, đó là trên đời này, không ai sở hữu được ai, cũng có nghĩa là không có chuyện ai mất ai....
Thật tuyệt vời là cuộc thi đã diễn ra với thành công ngoài mong đợi của Ban tổ chức. Dù diễn ra suốt một ngày ròng rã trong cái oi bức của thời tiết Hà Nội, nhưng cuộc thi đã diễn ra sôi nổi, cuốn hút tất cả mọi người trong khán phòng ngay từ phần thi của thí sinh đầu tiên cho đến phần thi của thí......
Cho em gửi lại chiều mưa Cùng cây dù nhỏ buổi đưa em về Cho em gửi lại câu thề Những lời anh hứa trên đê hôm nào Chiều nay trời đổ mưa rào Đầu trần, áo ướt đi vào trong mưa...
Anh hãy cho em mượn bờ vai Mỗi khi em buồn, mỗi khi mệt mỏi Đường xa quá có lúc bon chen Em mệt nhoài tìm giây phút bình yên Anh hãy cho em mượn vòng tay Những đêm đông dài, những khi trượt ngã....
Hôm nào em đến chơi Bụi mưa vương gót nhỏ Nép vào anh khe khẽ Tại mưa... em nhớ anh Đường xưa nay vắng tanh Thu ngang qua lối nhỏ Heo may về trên phố Gót giày theo lá rơi...
Chúng mình đưa nhau về quê Khúc sông thương như lời hát Bạn cũ, ngày tụ trường hội lớp Tiếng cười đầy ắp dòng sông. Lung linh bờ mây tím hồng Sóng sánh con thuyền rời bến...
Em vừa đi tắm biển Ở bến vịnh Hạ Long Những bác sóng đầu đội Toàn những bọt xà phòng Nhìn thẳng xuống đáy sâu Nước trong ơi là mát Chim trời dừng nghe hát Mây vấn khăn trên đầu...
Cũng mười sáu tuổi, chị có vẻ lớn sớm hơn tôi, người dỏng cao, thân hình chị phát triển cân đối, phổng phao, đầy đặn và tròn lẳn là nét đầu tiên ai nhìn thấy dù thoáng qua đều đưa ra nhận xét về chị như vậy....
Sông Lam hay là sông Cả Hai sông cũng chỉ một dòng Vỗ về trong ta ký ức Bên bồi bên lở đục trong Bờ lau triền sông vẫy gió Gọi nhau về thuở mục đồng Bạn ơi bây giờ xa lắm Ai về thăm lại bến sông...
Hà Nội chiều đó anh đi Trời bỗng đổ mưa như trút Con đường đang đi hoá lụt Hồ Tây vắng bóng sâm cầm Hà Nội chiều ấy vắng tanh Bản dân ca chiều dang dở Trong mưa người đi, ta hứa...
Dẫu ngoài kia cơn bão đã hình thành Anh vẫn cứ đưa em về với biển Bởi không muốn tình mình thêm lỡ hẹn Ta đành lòng cáo lỗi với cao thiên....
Ông Thếnh ngồi thở sâu và nhẹ. Đôi mắt lơ đãng nhìn vành trăng đang đung đưa trên ngọn tre đầu ngõ. “Đêm bớt lạnh. Nhưng da trời bỗng nhiên xanh, cao vọi, cữ này, mai có khi sẽ nắng lên cơ đấy ...”. Ông Thếnh nói bâng quơ như cố ý làm thân. Vợ ông lặng im, không bắt chuyện. Bà còn giận, hay đang......
Người Nhật có một lý lẽ sống rất hay. Đó là Sá tịch, hay còn gọi là Wabi - sabi (わび・さび, 侘・寂), tức là Thô -Tịch, triết lý về việc đề cao sự không hoàn mỹ, tìm thú vui và sự an nhiên trong tình trạng không hoàn hảo, là khái niệm về sự bất đối xứng, sự thô ráp, sự lược giản hoá, sự cần kiệm, sự khắc......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!