- Sáng tác mới
Có gì mà cứ xôn xao Sớm nay thức dậy thu vào mắt em Bầu trời sót ánh sao đêm Như chưa tan được nỗi niềm năm canh Lời thu sao quá mong manh Điều chưa nói đã tan thành hư không....
Thế nào gọi là mạnh khỏe? Chạy 100m trong 15 giây, thế gọi là khỏe chăng? Co xà được 100 cái, thế gọi là khỏe chăng? Không phải vậy. Không ốm đau mới chính là khỏe mạnh. Thế nào là hạnh phúc? Có tiền tầm 10 tỷ, thế gọi là hạnh phúc chăng? Có quyền lực, thế gọi là hạnh phúc chăng?...
Tôi về tìm tuổi thơ tôi Nơi quê cất giữ một thời tuổi thơ Những ngày vui vẻ vô tư Mày tao một đám sớm trưa nô đùa Những gương mặt đó hôm xưa Ly hương tứ xứ biết giờ nơi nao...
Trường cũ vẫn đây, Gió xào xạc vòm cây, Kể tôi nghe chuyện từ ngày xa vắng. Con đường nhỏ hiền lành phơi nắng, Ngói sẫm màu kể chuyện thời gian. Bầu trời vẫn xanh mênh mang,...
Nhìn thân chủ được minh oan Từ trong khóe mắt hai hàng lệ rơi Mười năm kêu thấu đất trời Ai hay oan khuất một thời đã xa Xác thân dù có về nhà...
Cuộc đời này chỉ đến Duy nhất một lần thôi Bạn hãy làm bất kể Điều gì khiến bạn vui Ở với bất cứ ai Khiến bạn có thể cười...
Bồng bềnh như những chùm mây Mùa hoa rụng, giống mưa bay trắng trời, Quả xanh chỉ có một thời Mà sao chua suốt một đời người ăn....
Vui bên nhau khi đã bạc mái đầu Hồn thảnh thơi dưới trời chiều nắng hạ Chợt bâng khuâng nhớ một thời xa quá Xưa chung trường chung lớp cũng bên nhau. Nếu trẻ lại ta cũng chẳng yêu đâu...
“Qua sông thường phải lụy đò” Tôi mang tùy hứng đi dò nông sâu Người xưa mang nón trao nhau Tôi đem quai nón buộc đâu bây giờ… Chậm chân đò đã sang bờ...
Bởi vì mang tiếng lẳng lơ Nên lời đám tiếu đến giờ chưa tan Đâu đây tình thật, lý gian Đời không quên rái: lại oan Thị Màu Chao ơi, câu nói phủ đầu...
Mình ngộ ra mình ta ngộ ta Đấy là Hạnh phúc của muôn nhà Sẻ chia mặn ngọt cùng năm tháng Vun đắp vườn đời rực rỡ hoa...
Bất ngờ mình gặp lại nhau Giữa một đám cưới cô dâu người làng Hình như còn chút ngỡ ngàng Hình như còn chút bẽ bàng chưa tan Thôi thì chạm phải trái ngang...
Bên sông ngô đã trổ cờ Cỏ xanh biêng biếc những bờ bãi xa Nõn nà gió, nõn nà hoa Mà sao xuân của riêng ta chưa về…?...
Hoa thì trắng, quả thì tròn Chín rồi mà táo vẫn còn vị chua Dẫu không lảnh lót như mơ Mà đôi khi vẫn chẳng vừa lòng ai...
Bao năm mình cùng học Bạn giờ phương trời nào Đời như căn phòng hẹp Không đủ niềm vui chung Có số phận thật không Bao lần tôi tự hỏi Người ta hằng mong đợi Vẫn vắng trên đường đời...
Năm mươi tuổi, chợt thấy già Mẹ mong mỏi được làm bà ngoại thôi Vậy mà năm tháng cứ trôi Sáu mươi tuổi mới như lời mẹ mong Hành trình cùng với long đong...
Ngập ngừng trước một vườn hoa Thấy sắc hoa đỏ ngỡ là hoa tươi Đánh lừa ánh mắt mình thôi Dưới cuống lá đã hoa rơi nhụy tàn...
Chẳng vô tình đâu anh Khi lòng em bão nổi Cơn mưa chiều rong ruổi Ướt nhòe lời thương nhau. Nào phải tại ai đâu Khi mới là vĩ độ Nơi hình thành muôn thuở Tâm bão, vẫn là anh....
Ở cách quê chẳng quá dài Mỗi năm cũng độ một hai lần về Cỏ xanh mướt dải bờ đê Mà bước chân đã lạc về xa xăm. Tin dì đau đã nhiều năm Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì...
Kể từ hôm vướng vào vụ trả nợ nghiệp với mấy bạn hàng xóm, mình không còn biết đến khái niệm thảnh thơi là gì. Đang yên đang lành, tự dưng nhìn đâu cũng thấy việc....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!