- Sáng tác mới
Sinh ra để làm luật Mà còn thích làm thơ Khi cái đầu cần lạnh Trái tim lại ngẩn ngơ. Có phải là duyên nghiệp Trổ quả ở trần gian ? Mang cái danh “luật sĩ” Vẫn đa tình, đa đoan ?...
Hoa đã vàng mấy độ? Bướm còn về mấy bữa? Thu đến chưa mà hạ cứ phân vân? Đôi bướm non còn chờn vờn chi nữa, Mặc mùa trôi uống hết mật mùa xuân... Vàng đang reo, khẽ từng vòng luân vũ.....
Ve cứ ran từng đợt, Sóng cứ dềnh từng hàng, Bè lục bình ngơ ngác, Những bông tím trôi ngang... Trời chỉ vừa tang tảng, Ve đã sôi từng tầng, Giọng cao như tiếng ngọc, Giọng trầm như lặng im......
Mấy bữa nay mình hơi mất ngủ, vì không biết phải rèn giũa những người em của mình như thế nào trong công việc và cuộc sống. Mình nghĩ con người sống với nhau bằng cái tâm chân thành, cần giúp đỡ nhau, nên nếu có gì trục trặc là mình hay mất ngủ băn khoăn giúp người...
Vu lan là dịp để các con cháu báo hiếu ông bà cha mẹ. Lễ vu lan được diễn ra suốt từ đầu tháng cho đến rằm tháng bảy. Nhà tôi cũng lễ phả độ trên đền mẫu, trên chùa, cúng trong nhà mình, nhà chồng, bên nội ngoại rất thành kính trang trọng....
Một cánh đồng tràn trề Triệu đóa Mặt Trời nở Ôi, Thiên Thần bé nhỏ Cho ta thương chút nào … Khí Hạo Nhiên tuôn trào Tay rải hương ngào ngạt Hương bình minh dậy ngát Bình minh về xôn xao…...
Lại một ngày mới đến, Chim sẽ ca, và hoa sẽ nở. Mặt Trời tuôn nắng mới, làm rạng rỡ, Nụ cười nhân thế. Dù ở nương dâu, hay ngoài bãi bể, Biến cải cuộc đời, Những lớp sóng gối đầu nhau, Niềm vui gối lên nỗi đau, Nụ cười làm khô nhanh...
Những con đường chưa có mùa đông Chỉ có em và gió Lạnh chưa đến hay lạnh không về nữa Tin yêu xao xác theo mùa…Những khúc hát hè...
Những ngày mùa ở quê bao giờ cũng gợi lại trong tôi nhiều ký ức. Ký ức về rơm rạ, thóc lúa, là ruộng cày, là đon mạ non, những củ khoai tây trong nắng, trong mưa, trong giá rét... Và ký ức ấy luôn gắn với mẹ tôi - người đàn bà của làng quê Việt Nam nắng mưa vẫn tần tảo....
Yêu nhau người này chưa nói Người kia đã uống trọn lời Trời rộng bé hơn vung nhỏ Thăng hoa đậu xuống lứa đôi Sông nào nước không ra biển Chưa rơi mặn chát lạc nhau Khi yêu lở bồi quên hỏi Sóng nao ăn kiếp ở đời...
Nó đấy, những loài hoa, trong trắng thanh tao, khiêm nhường biết bao. Có người nói rằng, khi nụ bạch trà sắp nở, có kẻ đi qua văng tục một câu khiến nụ hoa kiên quyết không chịu nở nữa. Bạch trà kĩ tính, kén từ miếng đất trồng, từ giọt nước trong veo tưới hàng ngày, từ bàn tay người nhẹ nhàng chăm......
Mười tám tuổi rời làng ra thành phố Bấy đến giờ tôi ít ngủ ở quê Nhà ống đã quen bưng kín ba bề Quên nhà mẹ hướng nam gió trăng vào làm khách Mẹ trải chiếu tôi nằm hiên mát lạnh Đêm ướp hương cau, hương thiên lý, hương nhài...
Mình đã già đi sau chiến tranh Chỉ các bạn mãi mãi mười tám tuổi Mình đã quay về với đường Chín, Khe Sanh Đất cúi đầu, nói bao điều chưa kịp nói... Đêm chết khát, ba thằng mình ra suối...
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Em rùng mình hóa đá Đá rùng mình thành em Quen rùng mình ra lạ Búp rùng mình lá xanh Đất rùng mình thành tên Biển rùng mình sóng lặng Người rùng mình số phận Mùa rùng mình mong manh...
Trong chuyến đi thăm miền Tây, nhóm “Búp trên cành du ca” chúng tôi đã được ghé thăm cù lao Cồn Sơn thuộc quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ – vùng đất “gạo trắng nước trong”… Tôi ở miền Tây đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên mới được tới nơi này, lại đi cùng hội chị em...
Hít vào, ta đang tồn tại Thở ra, nhịp đời thanh cao Hít vào, hoa đang kết trái Thở ra, hương chín ngọt ngào Hít vào, vòm cây lao xao Thở ra, mây đang cõng nắng Hít vào, tình đời sâu nặng...
Mẹ cha giờ chín tầng trời Chẳng nghe được tất cả lời khấn đâu Các con ở lại với nhau Trong nhà kim chỉ có đầu có đuôi. Anh em chín bỏ làm mười Cái danh, cái lợi nhất thời mà thôi...
Có chuyến tàu lịch sử Trải từ Đông sang Tây Có nỗi niềm thiên sứ Giáng trời Nam sum vầy. Mưa miền Đông lây rây Nắng miền Tây rờ rỡ...
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!