- Sáng tác mới
Đầu thu nắng bên gió Giữa thu mây và mưa Chỉ cuối thu không có Mắt đen em nhìn anh Tình thu thôi nhung nhớ Thơ thu vò rối tơ Duyên thu tàn duyên nợ...
Dấu vết ấy, rồi thời gian sẽ xóa Dòng chữ xanh, Tường vôi trắng cũng xanh. Thác thời gian, xõa tung bờ tất cả Ân nặng nghĩa đầy Dù sợi chỉ mỏng manh .....
Mẹ sinh con phận gái Má hồng môi bé xinh Chúng mình cùng làm bạn Từ những sớm bình minh . Khi mẹ đau khổ nhất Bố con tưởng không qua Con vẫn luôn tin tưởng Động viên mẹ nhất nhà....
Khi ta chấp nhận một cuộc đời Tức là ta chấp nhận sự sinh sôi cũng là ta chấp nhận điều huỷ diệt Bởi cuộc đời là xấu tốt sóng đôi Là ai thì cũng một kiếp người...
“Trăng vào cửa sổ đòi thơ” Con thì ăn vạ cơm chờ chưa sôi. Cơ quan sắp tổng kết rồi, Vừa thi công chức, đứng ngồi không yên. Em cưới, mượn chị ít tiền,...
"Trăng bao nhiêu tuổi trăng già Mà ta vẫn thấy như là trăng non"* Ta già ta thấy cô đơn Ta già ta thấy dỗi hờn khó qua Màu xanh, chút nữa, bao xa... Chữ Tình líu ríu, la đà bóng trôi...
“Thuyền rời bến” – Đấy là phút khởi hành, mang dấu mốc hành trình tìm về “Bờ Bến”mới. Để rồi, “Bến bờ rời xa ấy” lại hóa thành “Bến cũ”, Thành “Quá khứ” đắp đầy. Thành “cái Nhìn, cho ta, khi ta ngoái lại”. Thành cặp phạm trù “Nhân Quả” – “Nhân duyên”. Thành “Bến mở” nối dài cho bao nhiêu khát khao,......
Một đời sông bị bỏ hoang Không có tiếng cười trẻ nhỏ Một đời ta bị bỏ hoang Duyên thắm mà sao nhạt nợ Niềm vui tuổi thơ như sóng Trẻ con té lấm mặt sông Tình xuân như xây bằng bụi...
Về đi em, đi về phía trời xa Ở nơi ấy có mái nhà đang đợi Ở nơi ấy giữa hương đồng gió nội Em lại rạng ngời như ngày tuổi thanh xuân. Về đi em quên hết chuyện chúng mình...
Mẹ như chiếc lá vàng xinh. Dẫu lìa cành vẫn lung linh sớm, chiều. Hồn thơm vẫn tỏa phiêu diêu. À ơi… câu hát bao nhiêu tháng ngày. Mẹ ơi, mẹ ngủ cho say....
Rừng thuận thiên: thưa, rậm Núi thuận thiên: thấp, cao Sông thuận thiên: sâu, cạn Biển thuận thiên: sóng trào Đời cân bằng: bình lặng Người cân bằng: thanh cao Tình cân bằng: thắm thiết...
Những chấm rét theo mưa phùn rắc nhẹ Đông phương Nam không giả bộ nữa rồi Đêm lục sục cùng chăn đơn quá mỏng Vội ra sân le lói với mưa rơi. Những chấm lạnh theo gió lùa hun hút...
Thơ nắm tay tôi nối người tình Về từ kiếp trước đến kiếp sau Hoa lá ngát hương thơm hiện tại Nàng chỉ yêu tôi, chẳng với ai Thơ nhấc bổng tôi tới tận trời Cao xanh lồng lộng biển mây trôi...
Còn gì sướng vui hơn Khi gặp lại người thương Đông rét mướt Lá lòng xanh lộc biếc Gió vẫn lạnh Giờ gió thành thân thiết Gió ôm chúng mình Như một chiếc chăn chung...
Một chấm lạnh, Ngưng tiếng chim đang hót. Đất trời im, Thanh trong đến vô cùng. Đám mây nào, thả từng giọt rưng rưng. Những nốt lặng dương cầm, Xốn xang niềm thân mật....
Có những người đàn bà Đi ngang qua đời ta Vì lẽ này lẽ kia Ta không cưu mang được Xin tri ân Người đến sau, đến trước Đã mở lòng Chăm sóc mỗi nụ hoa Đã mở lòng Đón gió rét sương sa Đón trống vắng Cả thu đông xuân hạ Xin đa tạ Những tâm hồn cao cả Vá gối chăn Chống dột mỗi mái nhà xin tri âm...
Đêm mưa ướt Gió về từ kiếp trước Người đàn bà Ướt sũng nửa đời mưa Nước mắt ướt Cả làn mi cũng ướt Tóc bết nước mưa đời...
Giời sinh lem luốc mọc gai phòng thân Xấu Hổ ải ai trọng mình Vệ đường phận cỏ phù sinh góp bông hoa tím đồng trinh trình đời, Ngượng ngùng xấu hổ chút thôi...
Hạc xưa bay mãi, xa rồi, Ngàn năm mây trắng đợi người trăm năm... Sông trôi cứ lở không bồi Phù sa vẫn ấm, bồi hồi gót non Tơ rỗng kén, tằm đâu còn Ngàn dâu bờ bãi héo hon biến dời...
Người tìm chốn lạ Đông Đoài Ta đang du ngoạn cửa ngoài Tử Sinh Người vui đón biển bình minh Hoàng Hôn thời Mạt, ta nhìn mà đau Chữ Tình vờ vịt trong nhau Bức tranh vân cẩu, kiếp sau đâu còn...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!