- Sáng tác mới
Có nỗi nhớ khiến lòng ta thổn thức Kiếm tìm hoài như đáy bể mò kim Có nỗi nhớ cồn cào day dứt Nghe bồn chồn khắc khoải con tim......
Chút tình cờ về cao nguyên đất đỏ Sáng mù sương, hoa trắng phủ ngập đường Bên nhà ai, vẳng giọng hát du dương Tiếng hát ngọt nghe dịu dàng da diết...
Khoảng trống của bầu trời Lấp bằng những cánh chim Khoảng trống của không gian Lấp đầy bằng thanh sắc Khoảng trống của mặt đất Lấp bằng cỏ và hoa Khoảng trống biển bao la Những cánh buồm sẽ lấp...
Chiều tà nghé vẫn mải chơi Triền đê thoải dốc lõm lồi mấp mô Lát rồi, bóng tối xóa mờ lối đi, nghé có nhận ra đường về?...
Cảm giác hồi hộp đó mang lại hưng phấn cho đời và mang lại ý chí vươn lên trong cuộc sống. Chẳng quan trọng đó là giấc mơ gì, nhưng khi người ta còn mơ được thì đời còn đẹp. Tuy giấc mơ khiến cho ta căng thẳng, nhưng tựa như dây đàn, phải căng vậy mới tạo ra âm thành đẹp....
Yêu thương và trân trọng nhưng buộc phải giết những người anh em của mình phải chăng đó chính là bi kịch của chúng ta, của cái thế giới đang dần trở nên bại hoại “trong thời đại chúng ta”? Cái thời đại mạt thế vì ích kỷ cùng cực mà máu lửa, chiến tranh, mưu mô ác độc và bẩn thỉu...
Ánh bình minh còn chưa thức dậy, Đêm nhạt dần và ngoài trời ta thấy Sao Mai Xanh rực rỡ lưng trời. Em đấy ư, Sao Mai Xanh yêu dấu, Vượt ngàn trùng xa cách tìm ta, Chẳng ồn ào mà dịu êm lặng lẽ, Nói ngàn lời qua ánh mắt long lanh....
Cũng có thể một lúc nào đó trong cuộc sống bận mải, bạn bất chợt nhớ về những bóng hình yêu dấu, những nụ cười hiền hòa, những nét chữ thân thương của một thời mực tím. Rồi khi bị cuốn đi trong những lo toan thường nhật, bạn bỗng dừng lại và nhận thấy mình đang ngu ngơ, vô định. Bạn sẽ thấy mình......
Khi xin chữ Tâm, hẳn là bởi ta muốn bồi đắp cho tâm của ta được đầy đặn hơn. Nhưng đầy đặn như thế nào, bằng cái gì thì ta lại ít nghĩ đến. Nếu Tâm của Bạn là một cái bình thì Bạn đang chứa gì trong đó? Cái đang chứa đựng đó là do Bạn chọn, hay chỉ để tùy mặc ngẫu nhiên?...
Thật tuyệt vời khi bên ta luôn có những mùa hoa, những mới mẻ ban mai, những ngập ngừng hoàng hôn mê mải tối. Ánh mắt tin yêu ấm nồng những sắc màu ngời ngợi. Lời môi nào bối rối, nhẹ lòng chiều bằng ngào ngạt sắc hình hoa....
Phượng ơi còn thắm đỏ Góc sân trường năm xưa? Cái màu tha thiết ấy Rối lòng ta đến giờ! Giữa lá xanh phơ phất Nụ he hé màu hoa Tựa như là đốm lửa Tự hồn ta lan xa…...
Tâm là chủ-đạo, vạn sự đều do Tâm. Nghiệp tốt, xấu được tạo cũng bởi Tâm. Giá-trị đích-thực của 01 con người là ở Tâm không phải ở Tài. “Tài” là Tài-năng, Tài-sản. Có Tài mà ko có Tâm, rất nguy-hiểm!...
Có một người đàn ông lãng tử, bàn chân đi khắp thế gian, hiểu biết sâu rộng Đông Tây kim cổ, áo quần dính đầy bụi giang hồ… Khi về cuối chặng đường lại hướng Tâm của mình về cõi Phật. Đó là nhà thơ tài danh Kim Chuông!...
Mưa bay trắng xóa một màu Hạt mưa nói hộ lòng nhau đêm dài Tay nâng khuy cửa em cài Đêm nay có trận mưa ngoài cơn mưa....
Với thơ, với mỗi người cầm bút sáng tác, đi và đến là hai đầu của mỗi cuộc hành trình. Từ cái tôi đến cái ta, hay từ thế giới quanh mình được quay về độc thoại. Chân trời ra đi, neo đậu và tìm ra gương mặt mình như thế, điều ấy đâu phải dễ?...
Thấm thoát đã nửa mùa xuân mưa phùn gió bấc không còn, chỉ có nắng mới gió ấm phơi giữa đất trời. Thiên nhiên và cây cỏ thi nhau trổ hoa khoe sắc phơi màu. Giữa muôn hồng ngàn tía kia không biết có ai để ý tới loài hoa dành dành trắng ngần bình dị mọc ở nơi thôn dã mộc mạc làng quê ?...
Đôi uyên ương cùng đậu, đôi bướm cùng bay Khắp vườn, xuân sắc khiến người say đắm Lén lút hỏi thánh tăng Nữ nhi có đẹp hay không? Nữ nhi có đẹp hay không? Kể làm gì vương quyền phú quý...
Khi rửa bát, ta sẽ thấy mỗi chiếc bát đều chứa đựng tấm chân tình trong đó. Nhìn những chiếc bát sứt mẻ, ta sẽ hiểu cảm giác khó chịu sâu nhường nào khi lòng bị tổn thương. Khi rửa bát, ta sẽ nhớ lại tháng ngày vụng dại đã qua...
Tôi muốn viết về Châu La Việt với tất cả lòng kính trọng và ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ về tài năng, nhưng hơn hết là kính trọng, cảm phục tấm lòng cao đẹp của anh dành cho cuộc đời, cho gia đình, đồng chí, bầu bạn. Những ký sự chân dung nghệ sĩ trong “Giai điệu mùa đông” và“ Vầng mây trắng vẫn bay về”...
Một nhà tỷ phú bị phá sản, nợ chồng chất, đúng lúc đấy vợ anh tuyên bố ly hôn. Chịu không nổi anh đi tìm một cây cầu gãy tìm cách thoát thân. Đến chân cầu anh mệt mỏi quá không bước lên nổi nữa, đoạn gục xuống mà khóc lóc thê thảm. Bụt hiện lên hỏi: “Làm sao con khóc?”...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!