- Sáng tác mới
Gió lạnh tấp lên cây Vàng lặn vào mắt lá Trời chiều mây tím lạ Rắc nỗi niềm chờ mong. Em đã xa nơi anh Xa mùa bàng thay lá Nhớ anh, sao nhớ quá Dãy phố những cây bàng....
Em không tin mùa thu mơ đã chết Dẫu lá khô chạy vàng trước chân người Dẫu xa xanh đã lẫn vào xanh biếc Cánh cò theo mây trắng bập bềnh trôi Em không tin tình anh xa vắng thế...
Mưa thì rơi xuống đất Còn mây lặn vào trời Bờ sông thì đứng lại Dòng nước miệt mài trôi Tôi đi tìm người ơi Người lại tìm người khác Chỗ ai mất ai rồi...
Sẻ đồng thân nhỏ. Lông bù xù xám ngắt trông thật xấu xí. Tiếng kêu lích tích nghe rất chán. Đã thế lại kén chọn chỉ ăn thóc ăn đỗ ngô phá hoại mùa màng nên ai cũng ghét. Sẻ đồng là chim trời nhưng cả đời lại quanh quẩn bên con người. Nó làm tổ trên mái nhà trên......
Trời liu hiu chút nắng Mưa bụi thầm thì bay Đi sang nhà hàng xóm Cành lộc nõn cầm tay Những vẩn mây khói xanh Thơm thơm mùi pháo nổ Trên bàn thờ của Tổ...
Người ta yêu nhau Người ta làm khổ nhau Không quên được khi bên nhau mê đắm Khi trống vắng thấy lòng mình thăm thẳm Nhìn nơi nao cũng thấy bóng tình nhân...
Có thể nói, từ thuở “Đa Cương Hương” đất cổ. Rồi, đất Sơn Nam Hạ... Lịch sử văn chương Thái Bình, trải qua những thế kỷ khá dài trong nét nhìn thật mờ chìm, lặng khuất....
Tôi quen Tiến sĩ Bùi Đại Dũng từ cuộc ra mắt sách Văn học của ba Thi nhân nữ trong “Nhóm Văn Búp” tại Khách sạn Dream thành phố Thái Bình vào một ngày Thu, cách đây đã hơn ba năm, gì đó....
Trong đội ngũ các nhà văn mang tên “Nhóm Búp” Nguyễn Diệu Liên là lứa “em Út” của “Lớp đào tạo bồi dưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác Văn học của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình, những năm 1976 - 1990”....
Anh đưa em Đến khu vườn trái tim Hư ảo quá Cả trời sao lấp lánh Ta đi tìm nhau Tay vin vào lá Tay vin vào cành Cành nắm lấy tay...
Một buổi sáng tháng tư xanh lọc sau cơn mưa đầu hạ. Lúc ấy, tôi lên sáu, nhởn nhơ bắt bướm, chơi chọi cỏ gà một mình để bà và u rảnh tay tát nước cho đám ruộng lúa cạnh mương nước ngang với con đường đất cát dẫn vào làng....
Chẳng đợi ngày gió may heo heo thổi, lòng tôi đã ngổn ngang nỗi niềm quê. Khắc khoải nhớ từng mái tranh nép sau lũy tre già xao xác, tôi thương những gương mặt người theo tôi đi dọc một đời người, thương cả con mèo mướp nhỏ bé khoanh tròn tìm giấc ngủ bạn bè ấm áp trong lòng tôi...
Năm Nhâm Dần đã qua, xuân Quý Mão đang tới. Giữa thời khắc chuyển mùa, lòng người không khỏi bâng khuâng xao xuyến khi nhớ về một thuở xa xưa, thuở vạn vật nhất linh cùng những hồn người muôn năm cũ...
Chồng lái xe cả chặng đường dài về quê mình, dù có thấy anh ấy lộ vẻ mệt mỏi thì cũng đừng cằn nhằn. Lời khen vốn có thể khiến cả cá voi nhảy lên vì vui, lời cằn nhằn, có khi, lúc về, sẽ làm cho cái xe ấy nhảy lên chồm chồm....
Không ít lần trong đời, tôi đã phải trải qua những ngày đói quay đói quắt. Lẻ gạo, bắp ngô, củ khoai, củ sắn, nắm rau xanh, ngọn cỏ lành lúc ấy quý ngang vàng. Bữa đói, chúng vỗ về,...
Đã rất nhiều lần, khi xế nắng cuối một ngày thu, hay một sáng mùa đông trời mù bụi tuyết lất phất bay, cũng có thể là một trưa nắng đổ lửa giữa tháng bảy, trên quãng đường ra một nhà ga tàu điện,...
Nàng Tây Thi soi gương bên dòng sông Trữ La tên hiệu Trầm Ngư có từ bấy cá lặn chìm, không quẫy trăng thẹn mình lẩn vào mây xa...
Gió róc rách len dần vào khe suối Nắng chín cây treo trĩu nặng lưng cành Thảm rừng xanh muôn thuở cứ ngát xanh Như mái tóc buổi xuân thì sơn nữ......
Nhân gian có chuyện rằng, đến ngày Lễ Thất Tịch thì dù cô đơn hay đã có đôi, hãy ăn ngay chè đậu đỏ. Bởi người ta cho rằng Đậu đỏ là đậu tương tư, ai mà chưa có ý trung nhân thì ăn đậu đỏ vào ngày Thất Tịch...
Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có một gia đình bá hộ nổi tiếng giàu có nhất vùng. Người người nể phục, nhà cao cửa rộng, đồng ruộng thì mênh mông bát ngát, thẳng cánh có bay, gia súc thì từng đàn, lúa chất đầy bồ,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!