- Sáng tác mới
Xa xăm à Nhớ xa xăm khôn tả Lạnh thấu tim Xa xăm gió một mình Nắng cũng lạnh Một mùa đông gần lắm Khó mà quên Dù em xa cách anh...
Mắt đen Môi thắm Da hồng Gói nhan sắc lại Lạnh lùng khẩu trang Bao nhiêu khuôn mặt giống mình Bao nhiêu số phận…nỗi niềm bao nhiêu…...
Thứ ta giữ chặt, rồi cho rằng đó là của mình, chưa chắc đã đúng là của mình. Điều này xem ra là rất đúng...
Một chiều đông đã thật đông Rét cũng ngọt trước lặng thầm hoa sữa Có ý nghĩ nhớ ai không biết nữa Mải miết tìm về phương trời xa......
Có những loài hoa thường nở về đêm Lặng lẽ ngát dưới màn trời thanh mát Giữa đêm tối thắp bóng ngày trong vắt Vẽ tên mình bằng hương sắc trinh nguyên....
Ngấm vị cháo hành, tai Chí tinh hơn Nắng biết nói, chim líu lo vui quá Lòng mềm nhũn, giọng dịu dàng đến lạ Hay là mình ở với tớ, Nở ơi !...
Gặp em đi lễ hội chùa mưa bay lấm tấm gọi mùa xuân đi Trời non như gái đương thì em non đến thế cũng vì xuân chăng? Ta như là mới một lần mùa xuân vừa nở hạt mầm ra ta...
Tháng Ba Sương mờ giăng Phố trầm ngâm trong tách trà chiều Tán hoa Sưa ven đường Hoàng Diệu Thoảng mùi hương Nàng Bân về thay áo mới rồi đi Bỏ lại phố điệu buồn thơ thẩn quá...
Nghe nói rằng cuộc đời nam nhân có 3 ngả đường. Ngả thứ nhất là con đường của một người cha vững vàng vì vợ con. Ngả thứ hai là con đường thăng tiến, thành công của địa vị xã hội Ngả thứ ba là con đường tự do bởi có thể chỉ còn một mình bất kỳ lúc nào....
Thời gian trước đây khi tôi vừa đến đơn vị công tác mới, bởi mong muốn có thể làm tốt mọi việc, mỗi ngày tôi đều miệt mài học tập cho tới nửa đêm....
Một người ăn mày đến trước một trang viên, gặp nữ chủ nhân để ăn xin. Người ăn mày này rất tội nghiệp, cánh tay bị cụt, tay áo trống trải đung đưa, người nào trông thấy cũng đều khẳng khái bố thí cho....
Anh trở về với tháng Ba Tây Nguyên Để lại đằng sau hoa xoan rắc bụi Mái ngói rêu xanh, mẹ già cặm cụi Vừa tiễn con đi đã nhẩm tính ngày về....
Chiều qua mây xám cài then Ô cửa mùa đông cớm nắng Sớm nay cỏ cây ngợp trắng Đất trời bừng sáng, long lanh. Thế rồi tuyết buông mong manh Thế rồi mây thôi nặng trĩu...
Kìa trông lấm tấm mưa bay biết xuân đã đến giăng đầy ngõ xa ta thêm tuổi nữa rồi mà em thêm tuổi nữa cũng là đương nhiên...
Chiều lạ lắm, tàn đông chừng đi vắng Xưa ấm nồng như bếp lửa mới nhen Ánh mắt mình sóng sánh rót lời men Em chếnh choáng giữa ngập tràn sắc tím....
Gió yêu ơi Lẻ loi cô quạnh thế Mềm nhũn sông Và thăm thẳm suối khe Ai nợ gió nợ mây Và người nữa Để gió đi Không nỡ lại quay về...
Không chắc ngày nào cũng tốt Nhưng mà cứ phải sống thôi Không phải ai cũng nói thật Mình thành thật là được rồi Những người bạn mà yêu đấy Chưa chắc yêu lại bạn đâu Sự thật dù có như vậy Bạn vẫn cứ yêu mặc dầu......
Tháng Hai trẩy hội Chùa Hương Mang mang sương khói vấn vương gọi mời Hoa gạo chưa thắp đỏ trời Phất phơ lau xám, bời bời lộc non Trái mai môi đỏ như son Mơ chưa già, nhựa vẫn còn căng da...
Một trong những bài học Tốt nhất trong cuộc đời Là có thể làm chủ Sự bình tĩnh trong người....
Chẳng lẽ ta đi mãi cái hành lang già cỗi, Ba vạn sáu ngàn ngày, Hun hút rêu phong, Mặt Trời chợt giấc, Mặt Trăng rụng hoài ?......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!