- Sáng tác mới
Tôi ước cùng em hẹn ngày về Tìm ký ức xưa nơi đất quê Khi ấy ngây thơ mình chung lớp Hãy còn bé lắm chẳng mộng mơ....
Người ta thường nói con gái xứ đạo thường có đôi mắt đẹp. Đọc nhiều bài văn rồi đi nhiều nơi làm Gã cũng lờ mờ nghĩ có lẽ đúng . Mà đúng thế thật. Mùa đông năm gã học năm thứ hai ở trường Y,...
Lái đò chỉ có mình tôi Một chiều bị lạc vào đôi mắt huyền Bến sông hắn với con thuyền Chở Nàng cùng với nỗi niềm đầy vơi. Mắt huyền ghé lại làng tôi Thăm người bạn cũ, về rồi lại đi...
Em hỏi tôi hoa gì tên thấy lạ Chưa từng nghe được thấy bao giờ Tôi mỉm cười em ơi chẳng lạ Là loài hoa mình nhặt ở tuổi thơ. Tôi đưa em đi tới ngõ Chùa...
Có những lần trở lại thăm đất quê Dáng hoa xưa tìm về trong ký ức Người xinh tươi một thời chung trường lớp Đoá hoa xinh vừa chớm tuổi trăng tròn. Nhỏ nhắn hồn nhiên duyên dáng dịu hiền...
Có chuyến tàu lịch sử Trải từ Đông sang Tây Có nỗi niềm thiên sứ Giáng trời Nam sum vầy. Mưa miền Đông lây rây Nắng miền Tây rờ rỡ...
Tôi là người đi tìm dĩ vãng Nhặt lại tuổi thơ dưới những tán bàng Con thuyền giấy và dòng sông lơ đãng Cánh phượng hồng, trong nắng hạ chia ly...
Chim non vỗ cánh phương trời lạ Một thoáng quê xa ánh lửa hồng Liễu rủ cành cong, thương cùng nhớ Mai gầy trơ trọi, đứng ưu tư Xuân sẽ về ư, mây hỏi gió...
.....chạm tháng Ba... có gì lạ không em? Cánh đồng thân quen cánh cò bay lả lướt Thương tấm áo, nàng Bân gieo mộng ước Chút lạnh cuối Xuân tím thẫm cả cung hồn.......
Tôi thích gọi Nguyễn Diệu Liên là “Út em yêu quý“. Vì tôi yêu quý và biết ơn em bằng những gì ấm áp tinh khôi. Vì trong nhóm Văn Búp của gia đình Nhà Búp chúng tôi, Diệu Liên nhỏ tuổi nhất, học khoá áp cuối, còn tôi và 11 anh chị em khác học khoá đầu....
Toán và tôi là hai thành viên nhóm Búp Trên Cành có khá nhiều điểm tương đồng khiến cho chúng tôi có tình cảm thật thân thương, dễ đồng cảm cùng nhau trong văn chương cũng như cuộc sống....
Ngoài nớ bây chừ Gió lạnh lắm không Hàng me còn xanh Liễu còn buông lá Sương còn mong manh Tự tình với cỏ Có còn mưa nhỏ Ướt áo em tôi Ngoài nớ bây chừ...
Người đi víu sợi mây ngàn Đốt vạn nỗi nhớ cho tàn thành tro Người đi cho dạ ngẩn ngơ Nhớ từng câu hát lời thơ hôm nào Nhớ người, giọng hát ngọt ngào...
Bao giờ bạn mất hồn chưa? riêng tôi thì đã, mới vừa hôm qua Tim như lỡ nhịp thưa ra chân như quên đất lả la bồng bềnh Đò ngang em xuống, tôi lên giật mình gặp ánh mắt huyền từ em...
Để tôi tìm gặp hỏi người Sao không lấy lại nụ cười bỏ quên Để tôi thương nhớ đêm đêm Năm canh mơ với môi mềm eo thon Mắt huyền sáng dưới mi cong...
Ai về qua Ngã tư Môi Cho ta nhắn gửi đôi lời nhớ thương Nhắn cô cắt lúa bên sông Chiều chiều gánh lúa qua đường cái quan...
Một lần ngồi ngóng trăng lên Chợt nghe bước nắng bên thềm ngác ngơ. Chiều như tím rịm bất ngờ Ơ kìa cái nắng thẫn thờ tìm ai Một thời lóng lánh ban mai Đến nay tóc nắng đã cài hoa sương....
Lái đò chỉ có mình tôi Một chiều bị lạc vào đôi mắt Huyền Bến sông hắn với con thuyền Chở Nàng cùng với nỗi niềm đầy vơi Mắt Huyền ghé lại làng tôi Thăm người bạn cũ, về rồi lại đi...
Ngoài nớ bây chừ Gió lạnh lắm không Hàng me còn xanh Liễu còn buông lá Sương còn mong manh Tự tình với cỏ Có còn mưa nhỏ Ướt áo em tôi...
Đầu năm 2020, Trần Huyền Tâm cho ra mắt tập sách riêng thứ 4: Tập thơ “Mây ngàn năm vẫn đợi”.Tập thơ là những khúc ca dịu lành tươi sáng lấp lánh ngọn lửa trí tuệ, thanh tao với cảm hứng thiền và ấm áp yêu thương. Trong số 56 bài của tập thơ tôi đặc biệt thích thú với những bài lục bát. Bởi đó là......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!