- Sáng tác mới
Hải Phòng quê tôi, thành phố những cửa sông Sông Cấm, Bạch đằng, Cầu Rào, Cầu Đất Thành phố của những con người bất khuất Thành phố anh hùng thấm bao máu và hoa Thành phố Hải Phòng tôi yêu đến thiết tha...
Một cơn bão đi qua, rưng rưng hai hàng lệ. Ngàn trận bão đi qua, Nước mắt ơi! Nhiều thế! Cuộc bể dâu đã từng, Chia ly Cha với Mẹ Dòng nước mắt dài ra, Những "tan đàn xẻ nghé".. Dòng sữa thơm của Mẹ,...
Tôi được thưởng thức cuốn tản văn “Làm rể miền Tây” - quà tặng quý của Trung tá Nguyễn Hội - Đồn trưởng đồn Biên phòng Sông Trăng tỉnh Long An. Sách do nhà xuất bản Văn học phát hành tháng 11/2022....
Mỗi ban mai ngắm cánh hoa cười Cây ủ nắng bao ngày ở đó Hoa nhờ nắng để vàng xanh đỏ Nắng trong veo chỉ một màu thôi...
Nắng bảy màu đã gửi hết vào hoa nên nắng chỉ một màu trong vắt Hoa uống nắng và tự lọc chắt để có màu riêng của chính mình dẫu cầu vồng bảy sắc lung linh...
Đã là làn gió dịu êm Vuốt lên mái tóc xõa mềm bờ vai Lay người những lúc sớm mai Nhẹ ru những giấc ngủ say đêm hè Quấn quanh âu yếm vỗ về...
Cuối đông nhưng Auckland nơi nào cỏ cũng xanh mướt. Một màu xanh tha thiết mặn mà đằm thắm. Một màu xanh viên mãn yên ả thanh cao. Nhìn cỏ ta hoàn toàn tin cậy. Lòng thảnh thơi thư thái. Trên mặt đất cỏ xanh là nơi an trú....
Đã bao lần về lại bến sông quê Kỷ niệm tuổi thơ lặng lẽ tìm về Mắt ngơ ngác tìm bãi bồi xưa ấy Thấy mênh mang một màu nước sóng xô....
Đường vào Cảnh Mận thật xa Nhưng vì háo hức hoá ra lại gần Chúng mình ngày ấy yêu thân Hẹn ngày Tình Bạn quây quần bên nhau Nghi Xuân xanh ngát một màu...
Nhớ thời lên chín lên mười. Tuổi thơ thung thăng theo những con đường nhỏ trong xóm rợp bóng tre mà đi. Những mái nhà tranh nho nhỏ nấp bóng dưới um tùm lá. Ai cũng có mảnh vườn ao cá. Làng quê xanh um mướt mắt trong hồn khi nhớ những ngày đuổi theo bươm bướm;...
Kêu oan mãi cũng chán rồi Giờ xin rút lại cái lời đã kêu Thềm nhà tư pháp gấm thêu Niềm tin giờ đã xanh rêu... chẳng còn...! Thôi thì yên phận cỏn con Thế thời đã thế hỏi còn chi đâu...
Mẹ tôi tuổi Hợi (1935). Ở tuổi này nhưng mẹ đi lại vẫn khá nhanh nhẹn, vẫn ăn ngủ bình thường, thỉnh thoảng còn làm được một lon bia hoặc vài ly rượu vang. Mỗi tội, mẹ đã bắt đầu "nhớ nhớ quên quên"....
Tập thơ này là những tác phẩm đầu tiên của đợt sóng cách tân thơ thứ nhất sau thời kỳ đổi mới; hẳn là các bài phê bình, các công trình nghiên cứu về nó không ít. Tôi viết bài này cũng chỉ đơn giản góp thêm góc nhìn của một độc giả, nhấn nhá những biểu hiện cách tân qua lần lượt từng tác phẩm cụ thể....
Tôi đã đọc nhiều trường ca, cũng đọc một số bài phê bình trường ca; nhưng viết về thể loại này thì đây là lần đầu tiên. Âu cũng do duyên, khi bạn bè vừa động viên vừa thúc giục. Lại nhẩm câu thần chú: cái gì chả có lần đầu tiên!...
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Bèo là bèo, sen là sen Bàn chi đến chuyện sang hèn mà đau… Cùng xanh ngăn ngắt một màu Thiếu bèo thì có còn đâu au nhà!...
Nhiều khi cùng một sự việc, hiện tượng nhưng tùy cách nhìn mà mỗi người có cách diễn giải khác nhau, cụ thể: Cùng nhìn cái cốc nước còn một nửa, người suy nghĩ không tích cực thì nghĩ "nước vơi còn nửa cốc"...
Cái đêm anh giã biệt em Đêm đen đến gió cũng đen một màu Trăng không còn tỏ trên đầu Người không kịp thốt một câu ân tình...
Một ngày tòa mệt mỏi Đêm làm một giấc say Mơ một cơn mơ đẹp Tự nhiên mình biết bay Cứ giang đôi cánh rộng Bay qua phố qua làng Đất nước thanh bình thế Ngát một màu mênh mang...
Có một chàng Luật sĩ Đi lang thang trên đường Hữu duyên gặp Thầy hỏi : Giờ ghét hay là thương? Thầy chỉ vào bãi cỏ Rồi không nói năng gì...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!