- Sáng tác mới
Ta bên nhau, bàn tay kết liên hoa Chốn cũ Thiên Thanh, cổng trời đang mở Nhẹ nhõm sắc thân, thơm tho hơi thở Bước nắng vô thường long lanh....
Kết ấn, thấy xưa đau nhói Dựng tay, nghe xót tràn trề Lặng yên ngó nghiêng cõi tạm Đắng lòng nhân thế còn mê. Những dòng tin sáng ủ ê Những con số chiều nhưng nhức Trái tim buốt trong lồng ngực Tóc nhàu thương gió mồ côi....
Nhắn rằng, người chốn Đào Nguyên Có nhớ Giao Tiên thì tìm về Bến Giác Lời thệ ngàn xưa khởi một dòng trong vắt Chén tạc chén thù vất lại dưới tầng không......
Tôm mang đèn điện trên đầu Thắp dòng mương lượn qua cầu sáng trong Cá con tập nhảy cầu vồng Vẽ lên mặt nước từng vòng sóng reo Ếch leo lên tận cánh bèo...
Gió âm trầm… gió mê mải giấc trưa Im vắng tiếng ve, câm chìm bóng lá Nắng miên man bức bối ngày nắng Hạ Mỏng mảnh cung huyền, xa xót sắc hình ngâu....
Hình như mùa mới qua đây Thoáng lao xao một vùng trời Bắc Mây xanh thế mà cánh chuồn thì thấp Ngâu nhạt nhòa mí ướt hanh hao....
Tinh khôi biển trời nơi ấy vào Thu Nắng mướt lá hoa, nắng nhòa bãi đá Mây ngút ngát đằm mình trong sóng cả Đoạn đường nào gió hát tóc miên man....
Thơm từ thời học trò Đến hôm nay vẫn vậy Trong lùm xanh hoang dại Lấp ló vàng đua hương Thơm như là mít chín như ổi mềm vàng cây Thơm cả tiếng chim hót Ngọt kỷ niệm từng ngày...
Gió Lào làm nở hoa Sim, Gọi hoa Mua tím, tìm chim cuối trời. Gió Xuân gợn sóng không lời, Gọi Lưu Ly nở những lời Bâng Khuâng....
Búp trên cành, những búp lá xinh xinh Ngày mới đến chợt mở bừng con mắt Vui như thể mọi hân hoan náo nức Cứ ùa về, cứ đến, tự nhiên thôi....
Con chuột sa chĩnh gạo Tuyệt quá! Lương thực đầy! Đời thực như mộng ảo Cho tận hưởng mê say... Vì cứ chỉ việc sống Ăn chơi thỏa tối ngày...
Khoảnh khắc ngọt ngào nhất Đến với bạn trong đời Chưa hẳn lời chúc tụng Bạn nhận được tức thời Mà đó là cảm nhận Rằng bạn có một ai Mong điều tốt đẹp nhất Đến với bạn hàng ngày...
Tháng Năm Màu trắng, màu xanh mây lủng lẳng đầu cành Chùm phượng vĩ cháy bùng như ánh lửa Ve réo rắt cung đàn bên song cửa
Tà áo em bay rợp kín khoảng sân trường......
Núi cứ cao Và nước cứ dâng Cuộc chiến tranh không nằm trong lịch sử Biết nói gì về được - thua muôn thuở Khi lòng còn dằng dặc nỗi cô đơn....
Một chiều lưu lại chốn này Lời yêu thương ngợp tháng ngày phù hoa. Ôm mình cho cạn niềm xa Cho vơi thương nhớ, cho nhoà đớn đau
Ví dầu còn có kiếp sau Ba đào lạc bước sạch làu chơi vơi....
Chiều lạ lắm, tàn đông chừng đi vắng Xưa chợt nồng như bếp lửa mới nhen Ánh mắt mình sóng sánh rót lời men Em chếnh choáng giữa ngập tràn sắc tím....
Có đôi khi, hoa vẫn nở quên mình Quên giá lạnh, chỉ nhớ ngày nắng đẹp Trong đất trời mênh mông, chỉ riêng mình hạn hẹp Chim hót một khoảng trời, vẫn thắm giữa bình minh.... Có đôi khi, hoa vẫn cứ vô tình Chẳng thể nhớ mình bao nhiêu tuổi...
Cứ như là Đông chẳng thể tới đây Mùa chẳng tính tận cùng ngày tháng kết Hạ cứ thắm lời mây ru sóng biếc Thu ngút ngàn vời vợi sắc xa xanh....
Chiều mưa Có cơn gió trái mùa lạc bước thềm xác lá Lòng chợt rét như chưa từng buốt giá Xuýt xoa tìm, tay lạnh, ngón chơi vơi....
Cơn cớ gì mà sóng rầm rĩ thế Cứ cồn cào bươn bả ngược xuôi Biển hình như quên mất giấc đêm rồi Con sóng quẫy mặn lòng lời môi khát....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!