- Sáng tác mới
Bỏ công chưng cất nắng trời Một chiều cả rét rót mời gió Đông Rót men cho má thêm hồng Cho môi thêm ấm tiếng nồng lời say Ngọt ngào ấp ủ đôi tay Bình yên riêng gửi tháng ngày nhiễu nhương....
Tuyết đầu mùa Một sớm mai thức dậy Thấy trắng cả đất trời Mây vương đầy cửa sổ Ồ, tuyết đầu mùa rơi! Tuyết phủ trắng muôn nơi...
Nhắc nhớ và luyến tiếc. Là “chút lưu luyến cuối mùa gửi sang thu”. Là nôn nao một sắc hoa trái mùa, không ồn ào, không rực rỡ. Sắc màu đỏ ấy đang lặng lẽ cháy giữa trảng màu miên man xanh lá....
Có ngọn gió nào dịu êm Luồn qua bờ vai tóc rối Có nỗi nhớ nào không tên Tháng ngày làm anh bối rối Anh đi từ đông sang hạ Bờ lau mải miết mùa qua...
Sao người nỡ… bắn vào mặt hồ đang yên ả. Khi ban mai tươi trong, ngọn gió cũng rất mềm. Nắng non rạng ngời, sợi nắng cũng trinh nguyên. Con chuồn ớt rập rình,nhởn nhơ bầy cá....
Buồn hình như xa xỉ Nhớ như là xa hoa Khi không còn tuổi trẻ Vớ vẩn thôi, thật là… Tóc giờ dăm sợi bạc Má một ít tàn nhang Chả lẽ lại khang khác Mỗi độ cúc vàng thu ?...
Cho em được nợ anh mùa thu Nợ cơn mưa không còn ào ạt Nợ cái nắng chỉ còn vàng nhạt Mà vẫn đủ làm rưng rưng heo may Cho em được nợ anh Một ngày chân quên lối hẹn...
Tôi gọi những bài thơ của Bùi Thanh Huyền trong tập thơ Trái Tim Thức, do nhà xuất bản Hội Nhà Văn phát hành là những vần thơ Đẹp. Đẹp không chỉ ở hình thức sang trọng hiếm gặp, tập thơ còn là những tâm tình Đẹp của một người đàn bà Đẹp, của những cảnh sắc thiên nhiên Tuyệt Đẹp....
Người đi cùng ngọn gió Lào Ta tìm sợi nắng rọi vào giấc mơ Người đi theo những vần thơ Đồi hoa sim tím trong giờ ra chơi Bây giờ hai đứa hai nơi...
Xin em đừng chạm đáy của niềm đau Đừng xót xa về một điều không thể Tôi đã đi, em đừng quay trở lại Khu vườn xưa hoa dại với bướm vàng....
Sống riết rồi cũng trải qua hết, nào là đường hầm tối hun hút, rồi đường đèo dày đặc sương mù, hay những cơn sóng giận dữ của biển cả. Sống riết rồi cũng biết. Rằng ta sẽ gặp người cần gặp, người chỉ cần đi sượt qua thì cũng chỉ sượt qua, người phải đi sẽ đi, người nên ở sẽ ở lại....
Cho em được nợ anh mùa thu Nợ cơn mưa không còn ào ạt Nợ cái nắng chỉ còn vàng nhạt Mà vẫn đủ làm rưng rưng heo may Cho em được nợ anh Một ngày chân quên lối hẹn...
Hà Nội chiều nay trời trở lạnh Mùa thu về có gió heo may Ngọn gió nào xào xạc hàng cây? Len lỏi giữa lòng ta hoang vắng...
Thêm một ngọn gió đùa trên thảm cỏ xanh. Nắng chợt hửng, giọt sương đêm bớt lạnh. Tiếng chim hót cuối con đường lanh lảnh. Dắt ta vào ngày xanh.Phía dạt dào là nỗi nhớ anh. Tung như sóng, chẳng ngừng như gió....
Tôi về đong đếm Hạ xưa, Bon chen hứng bát nắng trưa để dành. Thập thò bên lũy tre xanh Buổi nao trốn học tranh giành tiếng ve…...
Chắc rằng người đã quên tôi Câu thơ người cũng bỏ rơi bên thềm Đâu còn những phút hàn huyên Giãi bày tâm sự, ưu phiền bên nhau...
Nhớ Hà Nội một chiều thu lộng gió Heo may về xao xác lá vàng rơi Ngõ Tây Hồ văng vẳng tiếng à ơi Lời ai ru nồng nàn hương cốm mới,...
Em ơi! Đừng là mây Dẫu anh thành ngọn gió Hãy làm bông hoa nhỏ Trong gió cười rung rinh. Đóa hoa nhỏ xinh xinh Xuân về đang hé nở...
Nhà Phật giảng rằng cõi người là cõi tạm. Trong cõi tạm ấy, ai biết được đâu là giả, là tạm, đâu là thực, là chân. Mà xem ra cuộc sống ở cõi tạm này không đơn giản. Cuộc ghé chơi tưởng chỉ là thoáng chốc, vậy mà đã cả ngàn năm trôi qua rồi....
Có câu rằng: Muốn đi nhanh thì đi một mình. Nhưng muốn đi xa, đi nhiều, thì cần đi cùng với mọi người. Làm việc cùng nhau bao giờ cũng mang lại hiệu quả tốt đẹp hơn, bởi các thành viên là cùng làm, cùng đi lên, cùng chịu, cùng hưởng....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!