- Sáng tác mới
Mùa xuân chạm ngõ hồn ta mây bay chạm ngọn gió xa ngọt lành là gì khoảnh khắc mong manh qua bao cái cũ lại thành mới nguyên...
So với rất nhiều độc giả và tác giả của Nhà Búp, tôi thuộc số ít người có duyên được đọc với những bài viết của nhà giáo, nhà thơ, nhà văn Nguyễn Thị Toán từ rất lâu rồi....
Nguyễn Diệu Liên là thành viên của nhóm văn thơ “Búp trên cành”. Em theo học lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn thơ thiếu nhi do Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình tổ chức vào các mùa hè những năm 1985 - 1987....
Tôi không thực sự quen biết Diệu Liên, có chăng chỉ vài lần thoảng qua nhau tại những sự kiện do “Nhà Búp” tổ chức. Ấy vậy mà khi đọc bản thảo tập thơ “Nỗi nhớ nghiêng” của Diệu Liên thì không hiểu sao lại...
Mở đầu “Khúc Tâm du” là một bài thơ thi sĩ Trần Huyền Tâm viết tặng cho người bạn thưở học trò khi chị mới tròn 15 tuổi nhưng thật thú vị thay “Tôi muốn” lại trở thành tuyên ngôn nghệ thuật của nhà thơ ngay từ buổi đầu cầm bút...
À ơi ru ngọn gió đông Mẹ ru con ngủ trên đồng chiều mưa À ơi con ngủ say sưa Phập phồng bong bóng trong mưa trắng trời À ơi ru ngọn gió đời...
Nguyễn Diệu Liên tên thật là Nguyễn Thị Liên, sinh năm 1973, quê biển Diêm Điền – Thái Thụy - Thái Bình, nơi dòng sông Diêm Hộ đỏ nặng phù sa uốn khúc, hòa vào biển lớn - nơi trên bến, dưới thuyền tấp nập là đầu mối giao thương với các thành phố Nam Định, Hải Phòng bằng đường biển, đường sông - nơi......
Sương mù ngủ quên trên đỉnh núi ngọn gió lạc đường than thở giữa rừng cây men rượu cần ngào ngạt vị nồng cay nâng bước nhảy chập chùng bên ánh lửa...
Từng tiếng chim rót vào ngọn gió trong Nghe thánh thót ngọt giọt mềm trên lá Cây xanh ơi, xin đừng nghiêng nghiêng quá Để mặt hồ, sóng tĩnh tại an nhiên....
Có một chiều bơi trên đầm sen Tôi thấy tôi lạc vào miền lạ lắm Cái nhìn xanh. Ý nghĩ xanh Còn trái tim đỏ thắm Trái tim như rừng hoa Như triệu búp sen hồng....
Em nhặt từ trong đêm sâu Đôi tiếng thở dài nghẹn đắng Em nhặt từ trong xa vắng Nỉ non tiếng dế héo mòn. Trăng treo một trái mõm mòm Vầng trăng một thời con gái Ngọn gió, đường cây tím tái...
Tô Đông Pha là một nhà thơ nổi tiếng đời nhà Tống (960-1279), ông rất quan tâm đến Phật giáo. Một ngày nọ, trong khi nghiên cứu kinh điển, ông cảm thấy rằng ông đã tỉnh thức và không có tư tưởng mông lung trong đầu óc....
Chắc rằng người đã quên tôi Câu thơ người cũng bỏ rơi bên thềm Đâu còn những phút hàn huyên Giãi bày tâm sự, ưu phiền bên nhau Bây giờ kẻ trước người sau...
Thôi đừng nhớ, cũng đừng quên Dẫu mười hẹn cũng chẳng nên hẹn gì Tay nâng vạt áo đầm đìa Tìm trong ngọn gió thổi về nơi nhau....
Vậy đó người đi đi thật rồi… Nay tướng về hưu hưu một đời Như những ngọn gió gió Hua Tát Tuổi hai mươi yêu dấu một thời....
Về thành phố trước cơn mưa Nắng chưa kịp tái, mây chưa kịp nhàu Hình như mưa nắng dãi dầu Cũng luôn đa cảm như màu áo ta....
Thức giấc sớm hơn mọi ngày. Có cảm giác lòng mình mềm đi, như chợt được sống trong nỗi nhớ nhung, giữa không gian xung quanh thật yên lặng, thật là khó tả. Cảm giác này cho mình thấy rằng tâm thái của chúng ta không phải lúc nào cũng bình lặng ấm êm và bất biến....
Tháng Ba, lãng đãng mù giăng Nhạt nhòa sương khói Ẩm ương hạt mưa, sợi nắng Ướt cánh chim trời, se ngọn gió lơi lơi. Tháng Ba, hoa lá bời bời...
Vô tình một ngọn gió đông Làm nghiêng ngả cả cây hồng nhà bên Bất ngờ gặp ánh mắt quen Làm nghiêng ngả cả bóng đêm bốn mùa...
Hình như Nguyễn Tuân có một ý kiến khá thú vị: Muốn biết một bát phở có ngon hay không thì phải xem cách thái miếng thịt bò. Muốn biết một nhà thơ có phải thứ thiệt hay không thì phải nếm mùi Lục Bát....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!