- Sáng tác mới
Tần ngần nơi bến sông xưa Người buồn sông cũng hững hờ dòng trôi con đò lặng lẽ đơn côi Như chung nhung nhớ đầy vơi với người...
Tôi được thưởng thức cuốn tản văn “Làm rể miền Tây” - quà tặng quý của Trung tá Nguyễn Hội - Đồn trưởng đồn Biên phòng Sông Trăng tỉnh Long An. Sách do nhà xuất bản Văn học phát hành tháng 11/2022....
Trong chuyến đi thăm miền Tây, nhóm “Búp trên cành du ca” chúng tôi đã được ghé thăm cù lao Cồn Sơn thuộc quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ – vùng đất “gạo trắng nước trong”… Tôi ở miền Tây đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên mới được tới nơi này, lại đi cùng hội chị em...
Miền đất ta dừng chân Có hai mùa mưa nắng Rừng đăm chiêu im lặng Vắng bước chân người qua. Công việc giục chúng ta Chẳng thể dừng tay lại Sức con trai, con gái Cuộc sống dần hồi sinh...
Đố biết cuối mùa sen ở đâu Thưa rằng sen ẩn dưới bùn sâu Đem theo hương sắc và nhung nhớ Để đến mùa sau lại thắm mầu...
Một lần nghe kể về vướng mắc của người bạn, tôi đã tìm cách an ủi rằng: sống với nhau mà không có niềm tin yêu thì khổ lắm. Để động viên bạn, tôi đọc một đoạn thơ trong bài “Ngày về không xa” mà tôi viết sau khi nói chuyện với tình yêu của mình...
Một ngày thu nắng Chấp chới những cánh chim xa Về nguồn cội Đất cha vạm vỡ luống cày Sông mẹ căng sóng Lúa non ngậm đòng Những mái tranh thơm mùi nhung nhớ Chim về xây tổ...
Chuyện kể rằng: Sau khi lên ngôi, Nguyễn Phúc Ánh là vua Gia Long đã ban thưởng công lao cho cận thần. Ngài dành ưu đãi nhất cho một tướng vào sinh ra tử với mình. Cho anh ta yêu cầu bất cứ sở ước gì. Vị ấy nói: “Tâu Hoàng Thượng, hạ thần chỉ xin chữ Phúc thôi!”...
Trong cuộc sống hàng ngày, chữ Phúc (còn gọi là Phước) được coi là biểu trưng của sự may mắn, vui vẻ, sung sướng và hạnh phúc. Người xưa coi chữ Phúc là chữ Thánh Hiền, chữ của Thần, có nội hàm rất uyên thâm....
Em xách bầu trời của tôi đi đâu Để nắng vàng nhung nhớ Gió ngẩn ngơ tìm bạn Mây tím sầu không bay Em xách bầu trời của tôi đi đâu Để sáng nay nghe lòng hiu quạnh Cỏ không xanh như ngày đầu gặp gỡ Giấc mơ buồn lóng lánh giọt sương đêm....
Tim tím hoàng hôn phủ núi đồi Tím màu áo tím của em tôi Tím màu sim tím trong thương nhớ Tím cánh buồm xa lộng gió trời Xa xa mây phủ kín chân đồi...
Tôi thực sự hào hứng đón nhận, nâng niu và trân trọng đọc liền mạch “Đường vào ánh sáng” tập thơ của ba tác giả Nguyễn Thị Uyển, Nguyễn Phương Thủy và Hoàng Tố Uyên Rose....
Ai Đã chở Những cánh buồm Tuổi thơ nhung nhớ của tôi Vào bến mộng mơ Một chiều thiếu nắng Ai Đã gom Những vần thơ sót lại. Của thời áo trắng với tình quê man mác....
Người ấy ra đi để nỗi buồn Tôi về thương nhớ mãi không thôi Hoàng hôn buông xuống tôi ngồi đợi Đêm về sương đọng, ướt bờ mi Ngày ấy người đi chẳng nói gì...
Thủy chí thanh tắc vô ngư nhân chí sát tắc vô đồ (tiếng Hàn: 수지청즉무어 인지찰즉무도 - tiếng Hán: 水至淸則無魚 人至察則無徒). Ở đây, thủy - nước, chí - tận, thanh - trong, tắc - ắt sẽ, vô - không, nhân - người, sát - kỹ lưỡng, đồ - học trò, người theo;...
Mai đào nở rộ đón xuân sang. Lộc biếc chồi xanh vẫn mơ màng. Cô gái yêu kiều tìm chút nắng. Người đi xa vắng có buồn không?...
Hà Nội lại vào mùa cúc họa mi Những chiếc xe đạp chở đầy hoa dọc ngang từng con phố Cúc họa mi thơ ngây khép mình chờ đợi Em chờ ai? Có biết bao người ngóng đợi hoa...
Như còn vương vấn tháng Ba Hoa xoan rắc tím nhắc bà quét sân? Tiếng con tu hú phân trần Bên cành vải biếc, tần ngần dáng ai?...
Chiều nay em về trên phố Cây gạo cuối mùa nở hoa Hà Nội bây giờ xa quá Có Em ta thấy gần hơn Hà Nội chiều nay có mưa?...
Ta mắc nợ tháng ba Câu hò hẹn không đến Bao nhiêu lời thương mến Ta mắc nợ tháng ba Lời yêu xưa đã già Mỏng manh như sương khói...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!