- Sáng tác mới
Trước nhau ta đã có thời Đam mê, mơ tưởng chân trời đâu đâu, Anh dằng dặc những miền yêu Em ăm ắp với kẻ theo chân mình Vậy mà duyên kiếp nợ nần...
Chợt đến từ đâu đây Một dáng chiều thao thức Chợt xanh từ kí ức Cả một miền chưa xanh! Chợt gặp tiếng chuông ngân...
Ngày của cha, mà chưa có một bài thơ nào viết về cha, cũng thấy phần nào áy náy. Viết cho mình, cho người thì nhanh thế mà cho cha mình thì cứ ngắc ngứ... chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Lạ vậy!...
Thôi về đi, cà phê đã cạn rồi Đáy cốc, chỉ còn viên đá vỡ, Chẳng lẽ cứ ngồi như tạc thế Nghe bơ vơ đang vỡ trong chiều?...
Lạc vào miên man nhớ Lạc vào xáo xác thương Ta là người đang trốn Hay là kẻ đang tìm ? Đôi khi bỗng giật mình Trước con đường xa ngái...
Ngày đi mòn qua đuôi mắt mẹ Đêm trở trời trong tiếng cha rên, Mảnh ruộng xa, máy không đến được Sức con người thay cả sức trâu....
Thôi, người hãy hạnh phúc đi Ta chẳng thể níu người về nữa đâu Tình yêu, sóng cả sông sâu Ta nâng niu những nỗi đau thật lòng....
Thôi đừng nhớ, cũng đừng quên Dẫu mười hẹn cũng chẳng nên hẹn gì Tay nâng vạt áo đầm đìa Tìm trong ngọn gió thổi về nơi nhau....
Núi cứ cao Và nước cứ dâng Cuộc chiến tranh không nằm trong lịch sử Biết nói gì về được - thua muôn thuở Khi lòng còn dằng dặc nỗi cô đơn....
Vẫn một ngày Như mọi ngày thôi Cứ trôi Và trôi không chờ đợi, Tháng - năm xanh tươi Tháng - năm vời vợi Những tháng - năm đã vuột khỏi tay cầm......
Vừa biêng biếc với tháng Giêng Đã ngăn ngắt giữa một miền tháng Hai. Mùa xuân như chẳng còn dài Ta như lạc giữa thắm - phai, nổi - chìm....
Về thành phố trước cơn mưa Nắng chưa kịp tái, mây chưa kịp nhàu Hình như mưa nắng dãi dầu Cũng luôn đa cảm như màu áo ta....
Khi con đến tuổi biết yêu Mẹ luôn lo lắng những điều rất xa Con gái như một bông hoa Mẹ răn: đừng có ba hoa, nhiều lời Miệng con chúm chím hoa cười Mẹ sinh con gái cho người khác vui...
Vừa rực rỡ thế ban mai Mới trưa đã nhuốm hình hài hoàng hôn Đêm về bỗng thật mình hơn Hoa tàn, trăng lặn, mây buồn, mưa dai....
Không chỉ là ngày Tết, mà cả những ngày thường, ngày lễ, ngày rằm, mỗi khi cầm những bông hoa đã tàn ra khỏi nhà mình và mang chúng đến thùng rác, lòng cứ bần thần, nao nao rất lạ....
Xuân chợt về trong một sắc đào phai Mùa đang mới trong những chiều chưa mới Tôi gặp hoa, hoa chỉ cười không nói Cánh hoa nào vừa nở mới trong tôi?...
Lang thang cuối phía trời chiều Gió mây xé nát những điều mộng mơ, Trái tim đắp đập, xây bờ Sao giờ là một bến đò vắng tanh?...
Mẹ ơi, con lại viết thơ thôi, Vì như thế còn ích hơn ngồi khóc, Những nỗi đam mê, những niềm day dứt, Lặng theo cơn lũ qua mùa. Giá mà ngày con mới tập đi,...
Hình như trong những gọi mời Có lời rộn rã, có lời xót đau, Có bàn tay vẫy từ lâu Ta lưu lạc giữa ngàn sâu nhạt nhoà. Hình như sau những hiền hòa Có con sóng khóc vỡ òa biển khơi,...
Sao lại nhốt mình trong căn phòng tối thế? Khi ngoài cửa sổ kia Nắng chẳng nhạt màu, Hoa vẫn đằm hoa! Sao lại để chuyện hôm qua Ám ảnh vào ngày mới,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!