- Sáng tác mới
Xuân thật rồi mà vẫn rét ghê Rét rừng rét biển rét đồng quê Người ngồi đốt lửa co ro sưởi Kẻ đến Hội Lim quên lối về...
Chúa đã tạo ra trước Người phụ nữ trên đời Họ liền được ban phước Thiên chức thay Chúa trời... Trước hết là con gái Biết chịu khó, chịu thương...
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu, thù tạc với bạn bè, giang hồ phiêu lãng trong Nam ngoài Bắc nhiều hơn bên bàn viết;...
"Nằm nghe tiếng trống, trống canh ba Vừa giấc chiêm bao chợt tỉnh ra thiên hạ dễ thường đang ngủ cả Việc gì mà thức một mình ta?" Ngày mai đã mồng Tám tháng Ba Một ngày trong năm của các bà Ba vạn sáu ngàn ngày lẻ nữa Cơn lốc nào cuộn gió đêm qua?...
Người quê quen cua ốc tập tàng lượm sau chùa làng nôm quê Khuốc, Tuộc sấm tết hoa càng cua Thân cỏ mềm sắc lá phân ngấn đốt càng cua sắc xanh rờn cỏ mạ...
Em còn huyễn hoặc con sông Chòng chành hư ảo ngược dòng hoang vu Có còn hoài niệm sang Thu Không gian lá đổ, mịt mù mưa ngâu Hay em quên mất ngày sau...
Du Xuân sau Rằm tháng Giêng Không chen chân bên con trẻ Đường vào Chùa quen như lạ Đài Xuân bỡ ngỡ đầu cành Du Xuân sau Rằm tháng Giêng Mạ non tần ngần bén rễ...
Mấy hôm nay thời tiết thất thường lắm. Buổi sáng hửng nắng ấm, đã tính bỏ lại măng tô, thì đến giữa trưa gió lạnh bắt đầu tràn về, từng cơn, lúc rít lên thê thảm, lúc lại lặng ngắt như không....
Mải tìm hạc trắng sông Thao Vấp câu Xoan ghẹo ngã vào hội quê, “Linh tinh tình phập” giữ lề Mười hai đùng đục trăng thề tháng giêng, Phải lòng đồi Trám ngả nghiêng...
Nợ đời phúc vinh ân ai thả trôi phiền muộn gập mình quỳ gối xuống to nhỏ lần ốm đau Bạo bệnh vừa qua mau thuốc nhiệm màu ch ên sạch nhớ gì thân chuột bạch...
Có từ thời Lý dựng chùa búp sen thơm thẹn nắng mưa dạn dầy Lim xanh thâm ngậm sắc ngày đao cong cắt gió chuông bay vào thiền,...
Chiều nay tôi mừng quá! Vì nghe tiếng mèo kêu Giọng có vẻ giục giã Tôi liền chạy xuống theo... Đúng là tiếng của nó! Tôi nghe lâu thành quen Nhưng khi tôi mở cửa Chẳng thấy bóng bạn hiền......
Ngược phà Tân Đệ lên đê Theo ong lấy mật tôi về Thuận Vi Mênh mang sắc đất nhu mì Giữa xôn xao lá, bước đi ngập ngừng Ngược xuôi đường đất đã từng Cuối sông bất chợt gặp rừng ở đây...
Tôi đã khóc khi đọc từng câu chuyện Tình mẹ bao la như biển lớn sông dài Suốt một đời mòn vẹt cả đôi vai Vắt kiệt sữa nuôi tháng ngày hy vọng... Đứa trẻ lớn tràn căng đầy sự sống Bước vào đời nuôi giấc mộng xa hoa...
Anh hỏi thăm cô gái nhà cụ Uân Nghe họ nói vừa duyên vừa tài giỏi Mắt như mùa thu dập dờn sông nước Tóc dài đen, tay trắng, da thơm "cô ấy đi chơi, xin anh đừng hỏi"...
Có nhà thơ gọi đất nước ta là "Đất nước hình tia chớp", nơi đây đầy giông tố. Mẹ Âu Cơ đã chọn dải đất đó, dải đất hình tia chớp, và chọn đúng vùng "Tâm bão" để sinh ra con Lạc cháu Hồng....
Có những cặp tình nhân say đắm Mải cầm tay, thắm thiết nụ hôn Quên cả nắng đã cạn trời hồng Quên cả mây đã dạt trôi góc bể Có những cặp tình nhân già như thể Gốc cây đa cây gạo đầu làng Trái tim son vẫn mơ màng hớn hở...
Tuổi thanh xuân – tuổi của hoài bão ước mơ và khát vọng, tuổi làm nên những kỳ tích của cuộc đời. Ba chàng trai trẻ cùng chung niềm yêu thích thơ ca cùng lên đường ra mặt trận...
Đôi chân in dấu biết bao nơi Đầu đã đội bao những đỉnh trời Đường đời mê mải quên năm tháng Đôi vai trĩu nặng gánh hành trang. Một ngày bỗng chợt đứng trước gương Ngỡ ngàng mái tóc phủ màu sương Bỗng thấy gối chùng chân thấm mỏi...
Lộc nõn về trên cây, Muốn với tay hái lấy, Sợ gió Xuân đau lòng, Lá sao non lạ vậy? Hái lộc ngày đầu năm, Như bản năng xưa nay. Cành lá nõn lẩy bẩy, Phút nín lặng trên cao......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!