- Sáng tác mới
Tôi đã đọc nhiều trường ca, cũng đọc một số bài phê bình trường ca; nhưng viết về thể loại này thì đây là lần đầu tiên. Âu cũng do duyên, khi bạn bè vừa động viên vừa thúc giục. Lại nhẩm câu thần chú: cái gì chả có lần đầu tiên!...
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Aaron McKie, cựu cầu thủ bóng rổ đã nói câu rất hay (tiếng Anh là bản gốc) Hằng ngày Ông tôi đi bộ 10 dặm đi làm. Bố tôi đi bộ 5 dặm. Tôi đang lái con Cadillac, con trai tôi lái Benz Mercedes, cháu tôi chắc sẽ lái Ferrari. Nhưng chắt tôi chắc sẽ lại phải đi bộ....
Hầu hết trong thời gian một đời nhân sinh, cuộc đời luôn cố gắng cho nhân sinh giác ngộ bài học về điều mà nhân sinh quan còn thiếu sót, hoặc đã để ưu điểm trở thành nhược điểm....
Ngày hội Sách và Văn hoá đọc lần thứ 2 đã và đang diễn ra sôi nổi trên mọi miền đất nước. Đây là luồng gió mới thổi lên không khí đọc và chia sẻ những cảm nhận, những thông tin về sách, gửi tặng sách cho các thư viện trường học, việc từ khá lâu đã nhiều phần trầm lắng....
Tôi tin rằng ai từng đọc cuốn sách “Nghệ sĩ Tân Nhân và Xa Khơi” của nhiều tác giả” do nhà xuất bản văn học ấn hành năm 2017 sẽ đồng cảm cùng tôi trong những rung động thẩm mỹ cao đẹp về trái tim thắm đỏ, về những ước nguyện thiêng liêng “Tôi ca hát vì Người - Tổ quốc” và tình yêu đầy thương cảm......
Nước Mỹ Như một cái bánh mì Ai tới đây Cũng được ăn một miếng Cái bánh ấy Cho dù to dù nhỏ Miếng bánh kia Cho dù nhỏ dù to Nước Mỹ hình như Là một bài thơ...
Kinh khuyết lùi xa, Tây Hồ dạo bước. Sen ngọc rung rinh mặt nước Sâm cầm thong thả bay đôi. Sạch trong cát bụi cuộc đời, Thăng Long mây tỏa xa vời còn đâu. Hôm nay được ngày rảnh rỗi Thầy trò ta chơi nhởi cảnh Ngũ Hồ....
Quê hương tôi là lũy tre làng Soi bóng xuống dòng sông kỷ niệm Quê hương tôi là con đường hò hẹn Đêm tháng năm rơm rạ phủ đầy Quê hương là ánh mắt mẹ hao gầy...
Ngày nhỏ, mỗi khi đi học về, tôi phụng phịu từ ngoài ngõ, cái tật bụng đói là mặt bí xị ra. Nhất là nhìn vào mâm cơm chỉ thấy trơ ra đĩa rau muống luộc với bát mắm cáy....
Nhà tôi ở đầy gió Gió bay qua cửa sổ Gió đổ xuống sân sau Chẳng ai nỡ Tới đây ăn vụng chữ Để phải mang tiếng xấu mê thơ...
"Nhục hình" là "Hình" da thịt Không gây hậu quả chết người Nếu "nhục hình" cho đến chết K hông còn "nhục hình" nữa rồi! Điều ấy thì ai cũng biết Chỉ riêng ông không biết thôi...
Tôi đã có một khoảng trời màu tím Sống cùng em trong man mác nỗi buồn Chiều buông xuống trên dòng sông lặng lẽ Phút chạnh lòng nghe em hát "Người ơi"...
Đó là quy luật giá trị. Nói thơ thẩn lãng mạn chút thì nó chính là điển hình của việc "Mây tầng nào gặp Gió tầng đó". Trả giá tới đâu để đạt được cái giá trị mà mình muốn. Khó xác định lắm. Vì hầu hết các mô hình định giá đều dựng trên giả định....
Tình cờ gặp một người làng tại đám cưới ở thành phố Hồ Chí Minh. Sau một hồi hỏi han tình hình, ông nói với tôi: Làm nghề viết, sắp “hưu” rồi sao không viết cái gì về làng mình đi! Tôi “ớ” người ra. Ừ nhỉ, quả là từ trước tới giờ, tôi chưa viết được cái gì ra hồn về làng mình cả!...
Hôm nay về lại quê nhà Nhặt bông hoa gạo, tháng ba đã về Xa xa ở dưới chân đê Vài bông hoa cải còn khoe sắc vàng...
Tiếp tục các bài viết trước về hạnh phúc (mà tóm tắt là hạnh phúc vĩnh hằng chỉ có thể tìm thấy trong nội tâm của chính mình), mình viết tiếp một bài dành tặng riêng người THỰC SỰ HỮU DUYÊN VỚI CHÁNH NGỘ....
Ví như sự biết ơn cần thể hiện bằng hành động, ví như trong cuộc sống hãy lựa chọn những người chân thành, có tri thức và không cư xử bạo lực, không hành động ích kỷ, cũng đừng tham lam những đồng tiền không phải của mình, vân vân và mây mây....
Có một câu chuyện xảy ra ở Trung Quốc cổ đại vào thời nhà Tống. Chuyện rằng, một hôm, Tô Đông Pha, một nhà thơ, nhà chính trị, nhà khoa học nổi tiếng, lên chùa và ngồi thiền cùng Phật...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!