- Sáng tác mới
Yêu bản thân mình nhé Cô gái của tôi ơi Không biết bao lâu rồi Em đã quen mạnh mẽ Sáng tối cười vui vẻ Làm hoa xinh giữa đời...
Đang mùa thị, loài quả chọn mùa thu mà chín, nó như thu cả sắc vàng của nắng Thu vào vỏ, thu hết hương thơm của trái Thu làm nên một làn hương riêng chỉ có thị mới có....
Bệnh thì phải uống thuốc Đau phải vào nhà thương Muốn sức khỏe - thể dục Đâu cũng có con đường Đời: sinh, lão, bệnh, tử Tứ khổ đế, lẽ thường Đã rớt xuống cõi tục Là lầm lụi xót thương....
Có những lúc, so với những bông hoa nở chùm nở bụi thì chỉ một hai bông e ấp nở nhìn sẽ tình hơn. Và cũng có lúc, so với đôi bông hoa nở, chỉ một bông thôi lại thấy khí khái hơn, và đẹp hơn....
Truyện Hoàng Tử Bé của nhà văn Pháp Antoine de Saint-Exupéry được xuất bản lần đầu năm 1943, đến nay đã được dịch sang hơn 300 ngôn ngữ khác nhau với khoảng 140 triệu bản bán ra trên toàn thế giới....
Bất chợt trong một lần xem VTV chương trình âm nhạc giới thiệu nhạc sĩ trẻ, gã chú ý đến anh ta. Những bài hắn hát làm mê mẩn, hớp hồn giới trẻ hiện nay như Câu hẹn câu thề, Tình anh, Sai lầm của anh…...
Lạc vào miên man nhớ Lạc vào xáo xác thương Ta là người đang trốn Hay là kẻ đang tìm ? Đôi khi bỗng giật mình Trước con đường xa ngái...
Tôi tốt nghiệp phổ thông rồi vào đại học để rồi lần đầu tiên nghe bài hát Cô gái Sầm Nưa của anh. Không biết có phải là bài đầu tay của anh hay không nhưng từ đó tôi đã yêu chất lãng tử, chất đàn ông trong anh....
Nhắc nhớ và luyến tiếc. Là “chút lưu luyến cuối mùa gửi sang thu”. Là nôn nao một sắc hoa trái mùa, không ồn ào, không rực rỡ. Sắc màu đỏ ấy đang lặng lẽ cháy giữa trảng màu miên man xanh lá....
Khi một cánh cửa đóng lại trước mặt bạn, nghĩa là có những cánh cửa khác đang mở ra, đôi khi nó chỉ là hé mở nhưng cánh cửa mở đó luôn dẫn đến những điều tốt đẹp....
Những dịp về quê mỗi khi vãn cảnh chợ là nghe thấy những tiếng gọi chào từ tứ phía nào là Cậu ơi Chú ơi với những lời mời thưởng thức món bánh quê mà chúng đang bán ở chợ thì chợt lòng thấy cũng vui vui mặc dù ngồi xơi bánh nơi đây chả phải phong cách của tôi....
Nhắc đến ngày xưa, hẳn ai trong chúng ta cũng muốn lang thang dọc miền ký ức, mong được quay trở về thời ấu thơ, về cái thuở “chưa biết buồn” mà nhà thơ Hồng Oanh từng nhắc đến trong bài thơ “Về thành phố trước cơn mưa”....
Tôi có một dòng sông để nhớ Một con đường ngập nắng tuổi mười ba Tôi có cả mùa hoa gạo tháng Ba Cháy đỏ rực hết mình trong thương nhớ...
Mùa hè ba năm trước tôi nghe nhà bên ấy tiếng mẹ ru con. Nhìn sang dưới bóng cây muồng hoa vàng rực, tiếng người mẹ ru con đung đưa chiếc nôi xinh xinh, nhẹ nhàng, dung dị. Nó toát lên một cái đẹp của miền quê, dung dị, nhẹ nhàng và rất nên thơ! Một người phụ nữ rất đẹp....
Có câu rằng: Hành trình của dòng sông là tập hợp của những bình yên, những gập ghềnh, của những khúc bồi, khúc lở, cả những ào ạt dâng trào hay cạn lòng khô đáy. Hành trình của cuộc đời con người cũng thế, nó là tập hợp của các thời khắc....
Xin chớ nặng lòng... nhé tôi ơi! Bình minh rơi rớt một nét cười, Đêm dẫu rộn ràng đôi cánh mỏng, Dặt dìu tình ái đặt lên ngôi… Trăm năm chỉ nhẹ như làn khói Bèo nước hợp rồi... lại tan thôi....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!