- Sáng tác mới
Mẹ tựa cửa nhìn theo Đồi chè hiu hiu gió Mấy năm rồi vẫn thế Hết kỳ nghỉ con đi Quẩn quanh chẳng nói gì Nghèn nghẹn chào không rõ Ngõ mòn chân thuở nhỏ...
Có nhà thơ gọi đất nước ta là "Đất nước hình tia chớp", nơi đây đầy giông tố. Mẹ Âu Cơ đã chọn dải đất đó, dải đất hình tia chớp, và chọn đúng vùng "Tâm bão" để sinh ra con Lạc cháu Hồng....
Tháp Cánh Tiên nghiêng lưng ong ùa ra Lụa Chăm Pa trắng tinh hồn thiếu nữ Chân nhón lướt tay mềm vờn hoa lá Nhạc thập thình réo rắt chập chờn xa Tháp Cánh Tiên sân đầu lâu lăn qua...
Con đường ấy ngày xưa ta đã bước Cũn cỡn như chú cún con thơ dại ven đường Cầm tay ngoại, lâu lâu dừng một bước Ngoai ngoái bóng chiều, chút bụi, dấu chân son... Con đường ấy choãi dần lên ngọn núi chon von...
Heo may rải lạnh vào thu ngỡ tay mẹ nhẹ vỗ ru bồng bồng ru trông cây lúa đông đòng mỏng mềm bẹ áo khép vòng nựng con Giấu lòng đậy điệm gầy còm...
Cùng cục đánh dậm đồng hưu Cái tôm búng nước dặt dìu thời gian Tép riu vụn lọt mắt sàng Hoa bèo đồng nội ngỡ ngàng vương chân, Sách Giời không xếp theo vần Chép riêng dòng Thiện Tâm Nhân trang đầu...
Nhạc Thần đang réo rắt, Trầm bổng nhẹ như mây, Hai tay mềm như lụa, Vũ trụ tụ nơi này ... Bao sinh mệnh về đây, Năng lượng ùa rào rạt, Hai tay vuốt mượt êm, Tự nhiên như giọng hát ......
Đã từng này tuổi, ta vẫn nước mắt ngắn dài mỗi lần chia tay Mẹ. Vẫn tâm trạng ấy, lên tàu, rời xa khuôn mặt nâu sạm, thoảng màu lá úa, giọng nói đục khàn của mẹ già là lòng lại trống trải, tựa như cánh đồng trơ đất sau vụ mùa....
Chiều cuối tuần thảnh thơi Ngồi nơi ban công nhỏ Ngắm thu vừa mới sang Cơn mưa ngang qua ngõ Dịu mát cả đất trời Hà Nội nắng lên rồi...
Heo may mơn man trên đường rộng Mễ Trì Thượng - Hạ nối nhau. Lạ chưa! Làng ngay giữa phố Thủ đô ôm ấp làng quê Đi đến gốc đa to là rẽ lối về Tôi như giữa quê mình trong ngõ nhỏ....
Dẫu con đã lấy chồng gần Mẹ chưa được bát canh cần nào đâu Con là cấn sữa cấn rau Mẹ sinh con giữa nỗi đau tang chồng...Nào ngờ gần lại hoá xa Dẫu thương chẳng đỡ mẹ là bao nhiêu......
Hà Nội ơi, khao khát nhớ Hồ Tây mênh mông, sương mềm hơi thở. Kem Tràng Tiền thơm ngát tuổi thơ. Ba sáu phố phường muôn màu sặc sỡ. Xe điện reo lạch cạch giữa dòng đời....
Lê xiết chặt tay Hoan rồi xốc lại cái ba lô trên lưng. Hoan nhìn theo Lê cho đến khi bóng áo xanh màu lá rừng của anh khuất hẳn. Hoan lục tìm lá thư cũ của Lê gửi cho mình vài tháng trước. Đọc lại, Hoan càng quý trọng Lê hơn. Hoan gấp lá thư của Lê bỏ vào túi áo, lòng nao nao. Thương anh Lê quá!...
Hà Nội ơi, khao khát nhớ Hồ Tây mênh mông, sương mềm hơi thở. Kem Tràng Tiền thơm ngát tuổi thơ. Ba sáu phố phường muôn màu sặc sỡ. Xe điện reo lạch cạch giữa dòng đời....
Mùa hè thì nóng bức Sóng nước thì trong xanh Mặt trời thì rực rỡ Mắt trẻ thơ long lanh Nhảy ùm theo dòng mát Cậu bé sải tay bơi Mẹ trên bờ kêu thét: – Đằng sau…Ôi con ơi!...
Cu Kon nửa tuổi Lần đầu chơi xa Í à í a Sao mà thích thế Bố mẹ bồng bế Dạo chơi phố phường Hoa rắc sắc hương Mùa hè rực rỡ Mắt tròn bỡ ngỡ Ngắm nhìn người qua...
Cầm Khúc Hạ yên, chắt lọc từ hơn 30 năm làm thơ của Nguyễn Thành Tuấn, tôi tự hỏi nếu ngay từ những ngày đầu làm thơ mà anh đã tự trang bị dầy dặn các kiến thức về lý luận phê bình văn học như mấy năm gần đây, thì thơ anh sẽ như thế nào?...
Con sinh ra đêm tháng Tám nực trời Gàu nước mát lao xao vầng trăng khuyết Nhà mình nghèo mái tranh vách liếp Mảnh mo cau quạt không hết mồ hôi...
Quê hương ai hỏi là gì? Với tôi nơi ấy là khi nhớ về Nhớ Bà ngoại đội nón mê Dẻo như mây gánh cả về chợ phiên Nào ngô, nào lạc, đỗ đen...
Hội làng nhằm tiết Thanh minh gò xa heo hút lạnh mình Mẹ thôi Dọn vài khóm cỏ vãi rơi sao lâu mấy chục năm trời chưa xong Thanh minh lúa rét ôm đòng...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!