- Sáng tác mới
Chắc hẳn bạn từng nghe Lời đay nghiến vụng về "Dạo này văn vẻ thế" Chẳng hiểu khen hay chê? Văn không thích ra vẻ Bởi hiện thực mà ra Dẫu sống động thực thể Hay vô hình vi tế Tại sao là "văn vẻ"? Khi ý đẹp lời hay Đề cao chân thiện mỹ Thành thật trái tim này...
mở cửa trái tim đi em mở giúp anh cánh cửa hầm trú ẩn chen chúc mãi trong không gian vô tận anh mỏi rã rời đôi cánh đã già nua buốt giá âm u theo ngọn gió mơ hồ Đông nghiệt ngã đuổi Thu về dĩ vãng...
Từ cửa sổ nhìn ra Khung trời hồng và vòm mây tím Anh ở đâu trong rộn rã bước chân người Em đã quen với khúc giao mùa Bản xô nát người nghệ sĩ biểu diễn...
“Thuyền rời bến” – Đấy là phút khởi hành, mang dấu mốc hành trình tìm về “Bờ Bến”mới. Để rồi, “Bến bờ rời xa ấy” lại hóa thành “Bến cũ”, Thành “Quá khứ” đắp đầy. Thành “cái Nhìn, cho ta, khi ta ngoái lại”. Thành cặp phạm trù “Nhân Quả” – “Nhân duyên”. Thành “Bến mở” nối dài cho bao nhiêu khát khao,......
Về đi em, đi về phía trời xa Ở nơi ấy có mái nhà đang đợi Ở nơi ấy giữa hương đồng gió nội Em lại rạng ngời như ngày tuổi thanh xuân. Về đi em quên hết chuyện chúng mình...
Tôi là một giáo viên hạnh phúc! Hạnh phúc bình dị của người đưa đò là luôn được đón những người khách năm xưa trở lại. Có những em không may mắn trở về để được trải lòng, để nghe lời động viên khuyên nhủ....
Giúp ta đi... hãy vì ta em dệt giúp tấm chăn ta đắp ấm cho trái tim run rẩy Thu đi qua ánh nắng vàng ngầy ngậy hoá âm u lạnh lẽo giữa mây mù... hết thật rồi em, hết cả lá vàng khô...
Năm dài bụi bặm lãng quên tích nhựa thai nghén cho đêm trăng thề Dậu vườn tường đất ngõ quê lũi lầm quỳnh sống giữ lề xanh riêng Từ từ mở dưới trăng nghiêng...
Mười ba mê gái trăng rằm Năm tư tít mắt ba nhăm vắng chồng Trẻ ranh ra vẻ đàn ông Tóc phơ phơ nói mình không phải già Đàn ông chết vì đàn bà Càng hừng hực trẻ càng ra yêu kiều Xanh ban sáng, chín xế chiều Đàn bà nát trái tim xiêu vì tình Những ai từng ở một mình...
Thoảng thấy anh đâu đó Trong những giấc mơ buồn Nụ cười tươi, một thuở Từng khiến em hớp hồn… Trời ơi sao thật tiếc! Mơ chỉ là mơ thôi... Chỉ trái tim em biết Anh không thể xa rời!...
Nhà Búp xinh giữa trời cao lộng gió Thơ trĩu cành, văn mướt xanh đồng cỏ Bước chân về, một chiều xuân rực rỡ Nắng ươm vàng, Tôi bỗng hóa Họa Mi*. Trái tim hát, thật nhiều khao khát Sáng tác ùa về cả những đêm hanh hao...
Không thể tin sau bốn vầng trăng lăn qua bốn mùa thu tuổi em đã ngũ tuần không cưỡng được lời em nói sánh lên vị ngọt trái tim anh thổn thức đến bao giờ...
Tóc là dòng mực chảy. Da thịt là giấy thơm. Thấm thật sâu con tim Bài thơ tình thu viết. Những dòng buồn tím biếc Rơi vào sau vách xanh. Những ước vọng mong manh...
Lại một mình cà phê đắng chiều đông Ta ngồi với nỗi buồn không có tuổi Cứ khuấy mãi những đam mê trôi nổi Cạn lòng rồi mà đã lắng lại đâu. Ơi vị thơm đắng đót màu nâu...
Tôi vào cấp 3 năm 1979. Những tưởng sau năm 1975 đất nước thống nhất chúng tôi sẽ được hòa bình ấm no nhưng không phải như thế. Biên giới Tây Nam vẫn chưa có một ngày yên ổn....
Trong tàn đêm đời mình, mẹ nấc từng hơi thở. Trái tim khô, bỏ lại những nụ cười. Bàn tay mỏng, nhão nhàu rơi xuống. Không có phép màu nào, con đành nhận nỗi đau....
Thực tình ta đã giấu ta có cơn động đất đi qua ngực mình em làm tiếng sét vô tình “cột thu lôi” cháy tan tành, là ta Mới hay em thực “siêu” mà...
“Gare De Lyon - Cornavin, Geneva ... em nhớ nhé!” Nàng hân hoan hồi hộp chìm vào giấc ngủ! Vậy là, mấy tiếng nữa thôi ước mơ của nàng đã trở thành hiện thực. Đón Thu tại một trong những nơi lãng mạn và đẹp nhất thế giới! Bù đắp cho những tháng ngày mưa giăng, bão dập tơi bời......
Chợ Tình Quản Bạ Cổng Trời Mải ngắm Núi Vú khổ tôi lạc đường, Giật mình tay rớt dây cương Đánh rơi tiếng hí ngựa dường cũng say, Đất trời xoay, trái tim quay...
Munich, một chiều thu tĩnh lặng. Góc phố bình yên. Nắng phớt hồng, lan man trên những vòm cây. Văn phòng của tôi xinh xắn, trang trí nhẹ nhàng bằng những bức tranh tự vẽ, màu xanh nước biển, xanh hoa lý. Rèm cửa cũng xanh dịu dàng....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!