- Sáng tác mới
Đàn ông Nằm nhớ đàn bà Nắng hè Đè bóng trăng già trăng non Đàn bà Ngồi đợi đàn ông Bập bùng bếp lửa Dù không thấy người...
Kỷ niệm bỗng lìa cành, Cả rừng thu lá đỏ, Hương cốm nào cuối phố, Nắng bỗng bừng lên, trong ngọn gió hanh... Sụt sùi Đông về, Kỷ niệm ướt mong manh, Xin chút gió Xuân, Xin hầm hập gió Lào,...
Hạc xưa bay mãi, xa rồi, Ngàn năm mây trắng đợi người trăm năm... Sông trôi cứ lở không bồi Phù sa vẫn ấm, bồi hồi gót non Tơ rỗng kén, tằm đâu còn Ngàn dâu bờ bãi héo hon biến dời...
Mười năm lợi ích – trồng cây, Trăm năm lợi ích, dở hay - trồng người. Rõ cây lành độc - nhanh thôi, Biết người lành ác – trải đời trăm năm....
Đám mây trắng ngàn năm đã về bên cửa sổ, Mặt Trời xưa chùng chiềng, Nửa muốn ở, Nửa muốn đi... Ta vẫn nhìn mây thân quen như cái thửa, Theo Hạc Vàng tung cánh mà bay......
Người tìm chốn lạ Đông Đoài Ta đang du ngoạn cửa ngoài Tử Sinh Người vui đón biển bình minh Hoàng Hôn thời Mạt, ta nhìn mà đau Chữ Tình vờ vịt trong nhau Bức tranh vân cẩu, kiếp sau đâu còn...
Vì sao người xưa nói rằng có Phúc Phận mới có Thọ, Phúc Thọ là quả của Đức. Chúng ta cùng tìm hiểu hàm nghĩa sâu xa này qua bài bình về Chữ "Thọ" trong văn hóa xưa của tác giả La Vinh. Cách đây đã lâu, nhân một học trò đi chúc thọ người quen, nhìn thấy bức trướng người ta treo trong bữa......
Lã chã giọt bên thềm, Mi mắt già cộm ướt. Về với không điều ước, Mà sao còn xót xa? Một đêm nữa đã qua, Gà xao xác gáy sáng, Tiếng nhạc Thiền tĩnh lặng, Mà cứ sao bồi hồi?...
Nền văn hóa 5000 năm của đất Thần Châu xưa ảnh hưởng cả một vùng rộng lớn. Nó bao trùm và chi phối cả khu vực Đông Á với chủng tộc da vàng... Triều đại nhà Đường được xem là thời kỳ hoàng kim của lịch sử Trung Quốc, thời kỳ mà Trung Quốc là thiên triều hùng mạnh và lãnh thổ rộng lớn nhất thế giới....
Trái đất này đâu được là hạt bụi, Em mong manh, Như phấn thổ phù du... Như trái đất này mong manh, trăm triệu tuổi. Nhỏ nhoi sau đám bụi Tinh Vân... Ngược sóng Luân Hồi, anh vừa nhìn thấy,...
Đường chẳng như xưa, Lối cũ chẳng còn. Bến nước đầy vơi, Bùn lấm dấu chân son... Đêm ngửa mặt đếm sao, Mảnh trăng xưa đã rụng. Lục bình kêu bìm bịp,...
Thế gian di mạn trong Tình Kiến bò đáy chén chỉ mình ấy thôi Trăm năm một cuộc vui cười Thác rồi mới thấy cuộc đời huyễn như....
“Đường về” (*) xa thật là xa Vô vi mà lại rộ hoa Ưu Đàm Con thuyền Bát Nhã rẽ ngang Đậu trên Bến Giác xa làng vô minh. Ô hay cái thói hữu tình...
Trong trái dừa khô Lá xanh héo rũ Nhìn đài gương đen Hoa phai sắc thắm. Ngón thôi hồng trắng Nhị vàng xác xơ Rạc rời thân phận Cho người thờ ơ....
Lại một ngày mới đến, Chim sẽ ca, và hoa sẽ nở. Mặt Trời tuôn nắng mới, làm rạng rỡ, Nụ cười nhân thế. Dù ở nương dâu, hay ngoài bãi bể, Biến cải cuộc đời, Những lớp sóng gối đầu nhau, Niềm vui gối lên nỗi đau, Nụ cười làm khô nhanh...
Phật với Ma ai cao ai thấp, Nghĩ rồi xem đất sập trời sa. Chuỗi ngọc châu xứ ta bà, Rung rinh xáo động thấy mà phát kinh. Trót làm một kiếp chúng sinh, Có thân thì nhúng cõi tình sắc thôi....
Còn lại trăm năm là Tấm lòng Từ bi hỷ xả, sắc trong không Nào ai biết được ngàn năm nữa Trái đất có còn như ước mong...
Trăm năm phận người bến nước Ngàn năm cây đờn sông Tiền Xuồng ai ngang qua cồn Thới Khuông chiều nốt gió hoàng hôn Tuổi mưa tui nghe tiếng đờn Gọi trăng lên cùng nước lớn Tan tác lục bình trôi dạt Cá linh quẫy trắng mặt sông...
Nói tới Lộc là nghĩ ngay tới những món vật chất có thể định lượng được chứ không mơ hồ định tính như chữ Đức, chữ Nghiệp… Lộc thường tìm đến nhà có quyền lực. Không làm ông này, bà nọ thì chỉ có hưởng Lộc từ con cháu, học trò chứ không dưng mà có của......
Thơ bé, có mỗi trái tim lớn lên, ba nổi bảy chìm, bể dâu Nỗi đau tích góp nỗi đau Danh, Lợi, Tình đổi bạc đầu chúng sinh. Trăm năm, tay trắng, một mình Tâm xưa đã mất, Sắc hình là Không...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!