- Sáng tác mới
Buồn nhân loại ngập trong trùng nước mặn Biển xói bờ đá sỏi biết đau Cây ngậm nước lá nhàu trong đắng chát Chim chuyền cành cong gập gẫy sầu. Người hỡi người bao nợ nần uất hận...
Đại lộ thênh thang Rền rã tiếng kèn, tiếng trống Những lớp sóng hoan ca khoác màu áo thiên thanh Đoàn người đi trùng trùng, rắn rỏi, thênh thênh Theo dòng nhạc, Càn Khôn như Chính lại..Có hoành tráng những bước chân trai Có những lời thủ thỉ...
Không ít lần trong đời, tôi đã phải trải qua những ngày đói quay đói quắt. Lẻ gạo, bắp ngô, củ khoai, củ sắn, nắm rau xanh, ngọn cỏ lành lúc ấy quý ngang vàng. Bữa đói, chúng vỗ về,...
Tháng Mười, thu đã tiễn hạ đi một quãng đường dài tít tắp. Vậy mà nắng mới bắt đầu vàng dịu, mưa mới ngớt cơn… Đã quá nửa mùa thu, quá nửa mùa của bao xuyến xao nhung nhớ mà sao lòng người vẫn còn trăn trở....
Thơ là tiếng nói của trái tim. Tâm Tĩnh nên thơ Huyền Tâm cũng sâu và lặng. Tâm Tĩnh bởi được soi thấu trong ánh sáng tư tưởng Chân Thiện Nhẫn mà Tâm đã ngộ được từ rất sớm....
“Khúc Tâm Du” là tập thơ thứ tư của nhà ngoại giao, nhà thơ, nhà văn Trần Huyền Tâm. Tôi gọi tác phẩm này là tập thơ Lấp Lánh Ánh Vàng. Bởi Khúc Tâm Du không chỉ là sự kế thừa một cách tự nhiên những chủ đề, những giá trị Nhân văn, thấm đẫm chất trí tuệ,...
Em về ga nhỏ chiều đông Nhìn bàng trút lá nao lòng nhớ ai Cuối chiều một vạt nắng phai Đường hun hút gió, nhành mai nở vàng...
Nhắc nhớ và luyến tiếc. Là “chút lưu luyến cuối mùa gửi sang thu”. Là nôn nao một sắc hoa trái mùa, không ồn ào, không rực rỡ. Sắc màu đỏ ấy đang lặng lẽ cháy giữa trảng màu miên man xanh lá....
Cuối thu, bước chân ra đường, phố cũng như dài thêm hun hút. Từng cơn gió heo may đi qua để lại những mái nhà rêu phong, để lại mầm cây khép mình trong kẽ lá và để lại trong lòng người một nỗi nhớ mông lung....
Giữa không gian trong vắt lặng im Bỗng mọc lên những bông sen màu tím Những hòn đá im lìm biết nói Nước qua khe róc rách góc tai đời...
Không ít lần trong đời, tôi đã phải trải qua những ngày đói quay đói quắt. Lẻ gạo, bắp ngô, củ khoai, củ sắn, nắm rau xanh, ngọn cỏ lành lúc ấy quý ngang vàng. Bữa đói, chúng vỗ về, dằn cái cồn cào trong dạ xuống. Khi no, chúng xoa dịu, làm cho nỗi nhớ đồng quê phần nào được nguôi ngoai....
Đông chợt về trong một ngày Thu đã thật Thu. Nắng đã rất mỏng còn gió thì đủ độ se sắt. Lang thang trong chiều nắng gió lơi lơi, bất chợt nhặt được bông hoa Lục Bình lẻ loi đang lững thững trôi trên con kênh xứ người. Bông hoa đẹp quá, đẹp đến hoang dại, đẹp tới mong manh. Bỗng nhiên thấy nhớ......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!