- Sáng tác mới
Dễ chừng tôi đã đọc "Sở kiến hành" của Nguyễn Du cả hơn chục lần rồi! Thời nhỏ, đạn bom loạn lạc, sơ tán hết đồng này núi nọ. Cơm khoai không có. Thức đêm vò võ nghe tiếng bom, tiếng pháo mà rùng mình. Nói gì đến trường, đến lớp. Ngoại tôi cầm theo được tập giấy dó, chỉ lâu lâu dạy cho vài......
Thiên Thể mênh mang, Kiếp người lang thang, Chín đại hành tinh Lầm lụi xoay quanh mình Ngàn triệu năm vẫn rượt đuổi mình Loay hoay những vòng xoay trong quỹ đạo luân hồi cô đơn, trống trải......
Đà Lạt xanh trong màu trăng thanh khiết Cái lạnh se lòng, Sương lưu luyến bờ vai. Một mái nhà xinh, Một vườn thơm hoa trái. Bạn đón trẻ về, trong sáng thơ ngây. Mắt tròn lắm và trái tim non lắm,...
Mang cả ngái ngủ theo Tôi nay đi chợ sớm Trăng còn chưa kịp trốn Thuyền đã nổi đầy sông Bốn bề nước mênh mông Như lạc tinh cầu khác Ghe bồng bềnh trên nước...
Công viên vắng, Gió thì thào khe khẽ. Những lá me mở mắt ngọc nhìn trời, Nắng rây vàng, từng làn khẽ rơi rơi ... Đàn chim nhỏ rộn ràng chao cánh, Sóng sánh từng mảng nắng... Những vòm xanh lích chích giọng vơi đầy......
Cảnh cũng tùy Duyên mà khởi. Nắng có thể xanh như khói Óng mật ong từ khóm hoa vàng.. Khi ngày mới hát khúc rộn ràng Tim ta cất lời, đất trời du dương hát Màu lạc quan trùm lên bát ngát Vũ trụ này, thảm cỏ ấy, hoàng hoa......
Muôn kiếp trước ta là Hùng Vương oai linh hiển hách Những kẻ thù sát vách nể sợ ta Là Chu Văn An thanh bạch hào hoa Coi danh lợi phù vân như mây khói !...
Ở nơi ấy quê hương xa vời vợi Nắng cháy biết buồn, mưa rơi biết nhớ Ở nơi ấy sóng không xa bờ Gió ngu ngơ viết thơ nền cát vắng. Và nơi ấy tuổi thơ trôi trong trắng!...
Con chim tìm nơi đất lành Cánh chim cuối thu sải cánh Bay về phương nao nắng ấm Những mùa di trú trong năm Người Việt rời quê im lặng Hồn quê vời vợi chân trời...
Treo trên núi giống mặt trời Hoàng hôn tỏa ánh trăng vời vợi buông ? Ấy hồ Nhật Nguyệt Đài Trung Bóng người tu giữa trập trùng non cao ?...
Thì, đã bốn năm rồi gắn bó, Hết thay pin, thay sạc, rớt rơi, Có những lúc, nằm im một xó, Nó và mình, hai đứa, cứ à ơi! Cứ tưởng đã xa nhau, lần này là mãi mãi ... Chẳng nỡ cho, chẳng nỡ vứt, biết làm sao?...
Ve vẫn kêu ran, trong vòm phượng xanh me. Màu đỏ chói, hắt nắng trời bức bối. Nhân Gian đợi, cơn mưa ngàn năm tuổi. Bạch Vân kia tụ một đóa tụ ngang trời......
Em lại nhớ anh rồi Chữ nhòe trôi, thơ ướt Thuyền vẽ tan thành nước Tìm lệ rơi đáy sông? Em chạy tìm mùa đông Xin lại chút lửa hồng...
“Sau khi báo Nhân văn đình bản, Phùng Cung bị đình chỉ công tác và sau đó tập trung cải tạo suốt 12 năm tại các nhà tù Hỏa Lò, Bất Bạt, Yên Bái, Phong Quang…” Đó là đoạn trích từ Lời giới thiệu của Ban biên tập Nhà xuất bản Hội nhà văn cho tập thơ Xem đêm của nhà thơ Phùng Cung, xuất bản năm 2011....
Ơ cái núi Cái núi cao vòi vọi Ơ cái suối Cái suối trong nước trong Ơ chim phí chim ri Chim từng đàn đi mót rẫy Nói anh nghe Bao giờ anh về Nói em nghe Bao giờ anh về đây...
Người yêu nhau Dành cho nhau thời gian Dành gió cho mây Dành mưa cho nắng Dành ngọt cho bùi Dành cay cho đắng Dành anh cho em...
Em viết thơ tình cho mình khi qua tuổi bốn năm Nét chữ tay run, nghiêng nghiêng như dốc đời, vời vợi. Câu thơ tựa mảng mây, trôi phía núi. Cuốn theo mấy độ xuân thì... Mênh mang câu chữ Xuân đi Bỗng giật mình khi chẳng còn đôi mươi....
Này, người tình ơi Ngàn năm Ngắn như là trong chớp mắt Này, người tình ơi Hiu hắt Dài thì cũng chỉ trăm năm Này, người tình ơi Vồi vội...
Gia tài chỉ có bàn tay Và trái tim nóng từ ngày cưới anh Bước qua cái thuở tóc xanh Đắng cay em chịu, ngọt lành gửi trao... Nụ cười duyên dáng thuở nào...
Thư anh gửi, thân thương đầy ý nghĩa Nhớ một người tâm tư gửi về đâu Đêm trở gió lòng chạnh lòng thấy nhớ Gom tơ lòng cho em dệt thành thơ Nhiều đêm rồi em thức với vu vơ...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!