- Sáng tác mới
"Chị sướng thật ! Em không có Quê để về". Cô em xinh tươi, tài hoa người Làng Chài của tôi nhiều lần ngậm ngùi nhắc lại câu này mỗi khi thấy tôi khoe Quê!...
Em ngồi hong tóc chiều nay Tóc bay như thể gió mây mịt mùng Em xoay, tóc lượn từng vòng Như mưa, như bão bay trong nắng vàng Tóc thơm hay gió mơ màng...
Có đôi khi, hoa vẫn nở quên mình Quên giá lạnh, chỉ nhớ ngày nắng đẹp Trong đất trời mênh mông, chỉ riêng mình hạn hẹp Chim hót một khoảng trời, vẫn thắm giữa bình minh.... Có đôi khi, hoa vẫn cứ vô tình Chẳng thể nhớ mình bao nhiêu tuổi...
Em trở về thăm lại mái trường xưa Ngày hội lớp sau bao năm xa cách Trường cũng khác và bạn bè cũng khác Nhưng cảm giác rộn ràng vẫn mãi trong tim...
Có cánh hoa dại, thiên sứ mang đến bến đời Tặng cho mẹ, từ mùa đông năm đó Từ ấy, qua ô cửa nhỏ Mẹ thấy trời xanh trong ánh mắt ngời...
Quá nửa đời người ngang dọc Bao nhiêu vất vả, thăng trầm Hạnh phúc, đắng cay nếm trọn Nay ta thanh thản ra về Rũ thuở tham công, tiếc việc Bỏ thời yêu, ghét, si mê...
Cái se lạnh cuối thu cứ mơn man gọi rét về trong gió. Sớm nay thu đã chuyển mình giữa cái hanh hao yếu ớt của nắng vàng. Một mình bên ly café, ngắm những dòng người vội vã ngoài kia…lòng bỗng thấy chơi vơi đến lạ....
Hôm nay chính lễ Vu lan Bên mẹ là con, là cháu Những đứa con chưa phải cài bông hồng lên ngực áo Tràn ngập trong niềm vui. Con vẫn thấy mắt mẹ nhìn xa xôi Vết chân chim lại hằn thêm trên gương mặt...
Tiễn em gái út qua cầu Chị về nén chặt trái đau riêng mình Giường đơn rộng đến thông thênh Mái hiên chưa lợp vô tình trời mưa....
Trời đã khuya, một người phải đi bộ qua nghĩa địa về nhà. Vừa bước vào cửa nghĩa địa ông ta thấy bóng người lố nhố, nói chuyện rì rầm. Rõ là ma! Sợ quá ông ta định quay lại nhờ nhà người bạn ngủ qua đêm chờ sáng....
Bóng cây lớn chim muông tìm đến đậu Ánh trăng qua luênh loáng triệu ánh vàng Sau bão táp người đi ngơ ngẩn ngắm Bóng cây đâu? Mô đất nhỏ lại còn...
Có cánh hoa dại, thiên sứ mang đến bến đời Tặng cho mẹ, từ mùa đông năm đó Từ ấy, qua ô cửa nhỏ Mẹ thấy trời xanh trong ánh mắt ngời Con lớn dần từ câu hát à ơi Từ cổ tích, cô tiên, cái cò, cái vạc...
Chiều chưa phải là muộn. Đêm vẫn đầy trăng, sao.Lời tình tự thanh cao. Trăng đẫm, tràn ánh tóc. Thế mà em đã khóc. Bởi mùa xa về lại, thật gần. Đó là những ngày xuân, đẹp nhất thanh xuân. Những đợi chờ thăm thẳm hơn ngày tháng....
Anh nhớ chăng chiều hạ vàng năm ấy Nắng nhạt nhòa mây trắng bay bay Ta chia tay hẹn một ngày trở lại Giờ ở nơi xa anh có nhớ đất này?...
Cây cao su giống mẹ mình Suốt đời tần tảo tính tình thẳng ngay Lá xoè như những ngón tay Hứng mưa lọc nắng nuôi cây tháng ngày Nhựa thơm dòng sữa của cây Tựa như sữa mẹ những ngày còn thơ...
Chúng mình cùng dắt nhau Tìm về miền ký ức Tuổi thơ qua vụt mất Đến giờ còn ngẩn ngơ. Kỉ niệm thành lời thơ Cho chúng mình đọc mãi Thời gian ơi dừng lại Nắng vàng đừng hoàng hôn....
Mình mê trà Thổ. Mình không chắc rằng nó ngon đến mức mình mê nó ngay từ lần đầu tiên. Điều muốn nói là càng ngày càng mê, mới rút ra ý nghĩ rằng điều gì mà được gần gũi hơn, hiểu nhiều hơn rồi sẽ thấy yêu hơn. Đất nước này......
Giữa trưa hè tiếng chuông loong coong Hối hả reo rừ đầu ngõ xóm Lũ chúng em chạy ùa ra cổng: Chú đưa thư! Vẫn chiếc áo bộ đội bạc xanh Chiếc mũ lá chẳng bao giờ đội thẳng Và đôi mắt luôn nheo nheo vì nắng Lúc nào như cũng muốn cười....
Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con, Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ, Với tuổi thơ, con không còn thơ bé Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!