- Sáng tác mới
Có một tháng tư thật lạ Bâng khuâng, bối rối, ngập ngừng Vấn vương lá vàng xao xác Mùa thu lạc bước chân về Nắng như rót đầy mật ngọt Cho hồn không uống mà say...
Trăng khuya vằng vặc sáng. Gió đàn hây hẩy, xào xạc thổi qua những tàu dừa lấp lánh ánh xanh. Ba Đực bỏ sách xuống, bần thần nhìn ra cửa. Hoang mang, anh chạy lại góc nhà, lấy cây đờn bầu....
Nực nồng cả mấy tháng rồi, Đêm nay mưa đổ, tưởng mùa vào mưa... Thầm thì to nhỏ lời xưa, À ơi, tiếng mẹ như vừa ru nôi... Đêm dài, trời rộng, đời vơi,Sao tình mẹ, cứ đầy nơi tận cùng?...
Tôi không sao quên được cái cảm giác lần đầu tiếp xúc với thiên nhiên và con người miền Tây Nam Bộ khi vác cái túi hành lý lép kẹp toàn là sách vở lên con tàu vào đất phương Nam vốn trước đây chỉ biết qua sách vở....
Anh hứa về khi còn rét Nàng Bân Hoa xoan tím còn vương đầy lối nhỏ Chút hanh heo còn vấn vương trong gió Nắm tay em trong nắng cuối mùa xuân. Bông loa kèn báo hiệu tháng tư sang...
Ta đợi mùa Từ nắng tháng giêng Từ lạnh tháng ba Từ mưa dầm tháng chín.. Đợi từ thuở Nhớ thương còn lộng lẫy Cay đắng hồng hào Mê đắm cũng hồn nhiên......
... Rồi thời gian trôi mau Rồng phải về thượng giới Để hóa phép nhiệm mầu Làm mưa - như rồng nói. Hổ buồn thương vời vợi Tiễn rồng về trên mây Rồng hẹn vài hôm nữa Sẽ trở lại rừng cây......
Con đường ấy ngày xưa ta đã bước Cũn cỡn như chú cún con thơ dại ven đường Cầm tay ngoại, lâu lâu dừng một bước Ngoai ngoái bóng chiều, chút bụi, dấu chân son... Con đường ấy choãi dần lên ngọn núi chon von...
Anh chắt chiu từng sợi nắng mùa Đông đan hơi ấm sưởi nỗi lòng hiu hắt khơi bếp lửa suốt cuộc đời góp nhặt khi lá yêu thương xao xác rụng rơi dần nắng của Đông cứ chập chững phân vân...
Sáng hôm qua, ta là đứa trẻ Hát vu vơ Tung tăng trên phố Đuổi lá theo hè.. Heo may về, Xào xạc nắng vàng hươm. Chiều muộn rồi, Nắng thoang thoảng mùi hương......
Sài Gòn heo may Từ mùa thu cũ Nhẹ nhàng tới đây Hàng cây xào xạc Mơ màng mơn man Sài Gòn heo may Gió lay man mác...
Nực nồng cả mấy tháng rồi, Đêm nay mưa đổ, tưởng mùa vào mưa... Thầm thì to nhỏ lời xưa, À ơi, tiếng mẹ như vừa ru nôi... Đêm dài, trời rộng, đời vơi, Sao tình mẹ, cứ đầy nơi tận cùng?...
Giúp ta đi... hãy vì ta em dệt giúp tấm chăn ta đắp ấm cho trái tim run rẩy Thu đi qua ánh nắng vàng ngầy ngậy hoá âm u lạnh lẽo giữa mây mù... hết thật rồi em, hết cả lá vàng khô...
Mấy năm rồi vẫn đồng đất ấy thôi Cây lúa gặt đi, hạt đay gieo xuống Mương máng loi thoi xanh rì rau muống Con cò bay xao xác lũy tre làng Mẹ vẫn ngồi bên cửa nhà ngang Vệt chân chim chìm vào khóe mắt...
Lá thu rơi chơi vơi trong lòng tôi Tôi hứng lá mộng mơ em gần quá Mùa xao xác gọi thu quen thu lạ Nệm lá vàng nhắc em tận cùng xa...
Đồng hương gặp ở nơi này. Mà nghe chua xót... đắng cay bội phần. Chào nhau...trong nỗi âm thầm... Nén nhang nối giữa hai phần âm dương... Khấn người...người cứ lặng im....
Munich, một chiều thu tĩnh lặng. Góc phố bình yên. Nắng phớt hồng, lan man trên những vòm cây. Văn phòng của tôi xinh xắn, trang trí nhẹ nhàng bằng những bức tranh tự vẽ, màu xanh nước biển, xanh hoa lý. Rèm cửa cũng xanh dịu dàng....
Học sống cuộc đời lá hồn nhiên và chân thành Cứ vô tư căng nhựa Cho tới khi lìa cành Gió! Xào xạc cùng gió Nắng! Bóng mát dâng đời Mưa! Không quản vần vũ...
Lã chã giọt bên thềm, Mi mắt già cộm ướt. Về với không điều ước, Mà sao còn xót xa? Một đêm nữa đã qua, Gà xao xác gáy sáng, Tiếng nhạc Thiền tĩnh lặng, Mà cứ sao bồi hồi?...
Trái đất này đâu được là hạt bụi, Em mong manh, Như phấn thổ phù du... Như trái đất này mong manh, trăm triệu tuổi. Nhỏ nhoi sau đám bụi Tinh Vân... Ngược sóng Luân Hồi, anh vừa nhìn thấy,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!