• dau-title
  • Truyện ngắn
  • cuoi-title

Chuyện kể của bố mẹ

Chủ nhật - 01/10/2023 09:48


(Ảnh: Kim Anh)


CHUYỆN KỂ CỦA BỐ VÀ MẸ

(Lương Duyên Thắng)

Có lẽ mỗi gia đình, mỗi con người đều có những hoàn cảnh riêng, đôi lúc nghĩ lại lại thấm câu nói khi mẹ và bố tôi còn sống. “Con hãy đứng thẳng trên đôi chân của mình, ngẩng đầu mà sống. Cái gì không phải của mình thì không bao giờ được lấy con nhé". Cho đến tận giờ tôi vẫn như in từng lời răn dạy của bố mẹ. Không bao giờ được lấy cái gì của ai khi cái đó không thuộc về mình, không phải của mình. Chuyện bố mẹ kể đưa về những năm 1950-1952 khi Thái Bình là một vùng quê, có nơi đã bị Pháp chiếm( gọi là dinh Tề) có nơi là làng kháng chiến. Làng tôi là làng kháng chiến nhưng cũng sát đó là làng của Pháp chiếm đóng. Nhiều cán bộ là nòng cốt trong cuộc kháng chiến chống Pháp đã từng ăn hầm ở bụi nơi làng quê nơi bố mẹ tôi sinh sống. Có thể kể ra đó là ông Đặng Xuân Khu (Tức ông Trường Chính), nhạc sĩ sau này là bộ trưởng VHTT ông Trần Hoàn hay NS Diệp Minh Tuyền (khi ấy là Thiếu sinh quân miền Nam) là nhạc sĩ có bài hát đêm pháo hoa thì phải. Những năm ấy bố mẹ mới có một chị đầu và anh thứ hai cũng chỉ vừa ẵm ngửa. Bố mẹ kể bố đi thoát ly, thi thoảng mới về nhà. Ba mẹ con ở nhà, ông Diệp Minh Tuyền và bác Trần Hoàn thường bế chị tôi đi chơi khắp xóm vừa đi vừa dậy chị tôi hát bài Lời người ra đi của NS Trần Hoàn. Bài hát thật hay thật rung động lòng người mà mãi sau này khi có internet và có TV tôi mới biết.

Bố đi thoát ly, ngày ấy rất khó khăn, đem về một cái máy ảnh và mấy chục đồng bỏ vào cót thóc để phòng khi giặc càn chạy giặc thì con cái còn có cái mà ăn.

Lại nói thường về nhà ăn cơm có một người em (em họ) của bố tôi, rất đẹp trai, cũng đi thoát ly ở Hà Nội nằm trong lực lượng bí mật ở Hà Nội, có tài bắn súng cả hai tay. Có lần bị lính Pháp đuổi ông bắn hai phát vỡ hai ngọn đèn đường trên phố rồi chạy thoát. Năm 1954 hiệp định Giơ ne vơ được ký kết. Ông chú ghé thăm nhà, Sau khi ăn cùng mẹ tôi và hai anh chị tôi ông chào mẹ tôi và khoác xắc cốt ra đi. Chỉ có điều khi chú đi rồi, số tiền trong cót thóc và cái máy ảnh không cánh mà bay. Mẹ lặng người không nói được lời nào và khóc sưng cả mắt cho tới tận khi bố tôi về (cái máy ảnh và mấy chục đồng ngày ấy lớn lắm bằng cả một gia tài).

Kể từ ngày đấy cho tới tận sau năm 1975 rồi 1982 cả gia đình không lần nào gặp chú nữa. Nghe bố mẹ kể tôi hỏi, sao bố không tìm gặp chú suốt bao nhiêu năm trời, bố chỉ cười buồn:

“Chú ấy còn nợ bố và mẹ một lời xin lỗi, bởi chú ấy đã lấy những thứ không thuộc về mình. Có sai, có làm có chịu. Nhưng không biết lỗi thì không bao giờ bố gặp nữa đâu”

Hôm nay viết những dòng này khi cả bố mẹ tôi và ông chú ngày nào cũng đã thành người thiên cổ. Bố mẹ tôi sau lần mất của ấy cũng không gặp lại người em của mình.

Những năm 1990-2000 ông có về quê nhưng cũng không tìm gặp bố mẹ tôi.

Sau này trong giai đoạn 2010-2020 mấy anh em tôi thì có gặp và thật sự kinh ngạc khi ông giống bố tôi đến thế. Chúng tôi có gặp ăn uống một vài lần nhưng chưa bao giờ nghe ông nhắc lại chuyện cũ đó.

Không biết ở dưới suối vàng ông đã có lời xin lỗi bố mẹ tôi về cái sai lầm ngày ấy của ông hay chưa. Với chúng tôi thì chuyện đã qua quá lâu rồi và cũng không buồn về hành động của chú. Riêng tôi chỉ tiếc một điều, giá như khi bố mẹ tôi còn sống ông chỉ cần mua một món quà nhỏ thăm bố mẹ tôi và xin lỗi một câu thì hay biết mấy. Còn tôi cho tới tận giờ và mãi mãi sau này vẫn luôn khắc cốt ghi tâm câu nói của Bố ”Ở đời muốn ngẩng đầu lên được thì tuyệt đối không được lấy cái gì không thuộc về mình”.

Con đã như thế và sẽ dạy các con các cháu của ông bà như thế. Còn hứa và con sẽ làm được. Chắc chắn là thế.

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.